Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 148



Chương 148: Vu oan hãm hại.

Ngoài anh ta ra, cô không biết còn có thể tìm ai được nữa.
Mặc dù Tần Nhân Thiên cũng có lòng giúp đỡ cô, nhưng dù sao anh ấy cũng là chồng sắp cưới của Lục Kiều Sam, nhà họ Tần và nhà họ Lục có mối quan hệ thân thiết, người nhà họ Tần nhất định không cho phép anh ấy xen vào chuyện này.
Ánh mắt Hứa Nhã Thanh sâu kín mà khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt anh nặng nề mà ý vị sâu xa: “Hiền Phương, tại sao cô nhất thiết phải lấy sáu mươi tỷ?”
Khóe miệng cô khẽ giật giật: “Không phải tôi yêu tiền, tôi chỉ là…”
Cô muốn nói rồi lại thôi, hàm răng trắng cắn cắn môi.
“Có phải cô gặp khó khăn gì đó, cần phải dùng tiền đúng không?” Hứa Nhã Thanh trầm giọng hỏi.
Cô lắc đầu: “Không… Không có khó khăn gì cả. Tôichỉ cảm thấy đây là thứ tôi xứng đáng nhận được thôi.”
Anh ta đưa tay ra, lại nắm lấy tay cô: “Chúng ta là bạn bè, nếu cô có bất kỳ khó khăn gì, nhất định phải nói cho tôi biết. Cô muốn ly hôn, tôi sẽ phải lên kế hoạch cẩn thận từng chút cho cô, nhưng nếu cô cần tiền, tôi đều có thể giúp cô bất cứ lúc nào”
Hoa Hiền Phương rơi vào mâu thuẫn, cô phải vay tiền của Hứa Nhã Thanh sao?
Đây không phải là một số tiền nhỏ, cô không biết năm nào tháng nào mới trả được nữa?
Nhưng dựa vào Lục Kiến Nghi, năm nào tháng nào cô mới có thể đưa Phi ra nước ngoài được đây chứ?
Cô đấu tranh một hồi lâu, nhưng vẫn chậm chạp không nói lời nào, trong lòng Hứa Nhã Thanh đã rõ, quả thật cô đang cần tiền.
“Hiền Phương, cô nên biết rằng tiền đối với tôi mà nói là chuyện nhỏ.”
Cô biết, trong mắt mấy cậu chủ giàu có như bọn họ mà nói, mấy chục tỷ chỉ là chuyện vung lên trong chớp mắt, nhưng đối với loại cỏ dại dưới tầng thấp như cô thì lại là chuyện mà cả đời này có lẽ không bao giờ kiếm được.
Bàn tay cô từ dưới chân từ từ chà xát, tuy đó là chuyện chỉ cần mở lời vài câu, nhưng đối với cô mà nói, đó lại là chuyện vô cùng tốn sức.
Uống một ngụm trà, làm nhuận cổ họng khô khốc của mình, cô mới dùng giọng cực kỳ nhỏ mà nói: “Ba năm trước, em trai tôi vì một trận tai nạn xe cộ vẫn luôn hôn mê không tỉnh, tôi muốn tích trữ một số tiền đưa nó sang Mỹ làm phẫu thuật.”
Hứa Nhã Thanh đứng dậy, anh ta đi đến bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô: “Đồ ngốc, chuyện quan trọng như vậy, sao không nói với tôi sớm hơn chứ?”
Cô cúi đầu xuống: “Tôi không muốn làm phiền anh, số tiền lớn như vậy, tôi không biết tới khi nào mới có thể trả hết nữa?”
“Không cần phải trả lại.”
Hứa Nhã Thanh không chút do dự mà nói: “Tôi đã thành lập một quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ những người bệnh tật đang cần sự trợ giúp. Họ sẽ thay tôi liên hệ tìm bệnh viện tốt ở bên Mỹ, giúp em trai cô làm mọi thủ tục xuất ngoại.”
“Thật không?” Mắt cô sáng lên.
Anh xoa đầu cô, tựa như đang vuốt ve một đứa trẻ: “Đồ ngốc này, nhớ lấy, những lúc cô cần sự giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cô.”
Cô nhoẻn miệng cười, rạng rỡ tựa như ánh mặt trời: “Cảm ơn anh.”
Cuối cùng cô cũng có thể cứu được Phi rồi, cô không cần dựa vào sự bố thí của Lục Kiến Nghi nữa rồi, cũng không cần phải bị trói buộc bởi cuộc hôn nhân vô ích này nữa rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, trong giới thượng lưu lại trở nên vô cùng náo nhiệt, có ai đó đã đăng một loạt hình ảnh thân thiết của Hoa Mộng Lan cùng với một người đàn ông xa lạ.
Hoa Hiền Phương không hề biết Hoa Mộng Lan có từng có người đàn ông nào chưa, trước kia thì cô ta không có, bởi vì cô ta luôn chuẩn bị mọi lúc để gả vào nhà họ Lục. Sau khi cô ta mất tích, có hay không cô cũng không biết chắc nữa.
Một người phụ nữ thực tiễn như cô ta, nếu như không gả cho Lục Kiến Nghi thì lại tìm một nhà khác, đây là chuyện rất bình thường.
Vẻ mặt của Lục Kiến Nghi cực kỳ cứng ngắc, còn Hoa Mộng Lan thì lại đang khóc lóc bên cạnh anh.
“Kiến Nghi, em là bị vu oan, rốt cuộc là người nào hận em đến như vậy, tạt nước bẩn lên người em, lại muốn đưa em vào chỗ chết chứ?”
“Người hận cô nhất cũng chỉ có một hai người thôi, người ta cũng đã kéo bè kéo cánh đến hãm hại cô rồi, không hại được cô và con cô cho đến chết thì sẽ không bỏ qua đâu.” Lục Kiều Sam tức giận nói.
Hoa Hiền Phương biết đây là chửi chó mắng mèo, rõ ràng là đang nói cô ta: “Tôi cũng bận lắm, không có rảnh rang như vậy, suốt ngày đấm đá nhau với một người phụ nữ, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Tôi thì thấy cô là vì để đuổi Mộng Lan đi, tìm mọi cách, không từ thủ đoạn nào.” Lục Kiều Sam hừ lạnh một tiếng.
“Tôi thấy cô vì đối phó với tôi mà cũng nghĩ đủ mọi cách, không từ thủ đoạn đó.” Hoa Hiền Phương đáp lại.
Vẻ mặt Lục Kiều Sam lúc xanh lúc trắng: “Tốt nhất là cô nên chủ động thừa nhận đi, nếu không tôi sẽ cho cô nếm thử sự lợi hại của gia pháp.”
“Kiều Sam.”
Hoa Mộng Lan kéo tay áo cô ta một cái, lộ ra dáng vẻ bao dung độ lượng: “Cô đừng trách cứ em ấy nữa, tôi tin không phải em ấy làm đâu, em ấy sẽ không hại tôi đâu.”
Rất nha, Nghĩa đã đi tới: “Cậu chủ, chúng tôi đã tìm ra địa chỉ IP của đối phương rồi, là từ…”
Anh ta ngừng nói.
“Nói.” Lục Kiến Nghi ra lệnh.
“Là của Phòng Thiết kế tập đoàn Đế Vương.” Nghĩa nói.
Lục Kiến Nghi hơi ngẩn ra, anh nhướng mày, sâu kín liếc nhìn Hoa Hiền Phương một cái.
Hoa Hiền Phương cũng bị chấn động, thế mà lại là Đế Vương tung ra?
Chẳng lẽ là Tiêu Ánh Minh làm?
Lục Kiều Sam cười lạnh với vẻ chế nhạo: “Bây giờ cô còn cái gì để nói nữa? Cô và Tiêu Ánh Minh đều ở phòng thiết kế của Đế Vương. Ngoài hai người ra còn có người thứ ba sao?”
“Tôi không làm cái gì hết, tôi không thẹn với lương tâm, không có gì để nói cả.” Hoa Hiền Phương bình tĩnh mà nói.
“Tôi nói cho cô biết, lần này tôi nhất định nói cho mẹ, chấp hành gia pháp.” Lục Kiều Sam nói với vẻ hung hăng, món nợ lần trước cô ta vẫn nhớ rất rõ, lần này nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.
Hoa Mộng Lan vẫn bày ra một vẻ không tin: “Cho dù có liên quan đến Đế Vương đi nữa thì cũng không thể chứng minh được là do Hiền Phương làm, vẫn nên điều tra rõ ràng đã rồi nói. Tôi không muốn vu oan cho em ấy, dù sao em ấy cũng là em gái của tôi.”
“Mộng Lan, cô đừng quá tốt bụng nữa. Cô ta đã đẩy cô xuống nước rồi, làm gì còn quan tâm đến một chút tình chị em nữa chứ. Bây giờ cô và đứa nhỏ trong bụng cô là cái gai trong mắt cô ta. Nếu không hại chết cô, cô ta sẽ không bỏ qua đâu.” Mỗi một chữ của Lục Kiều Sam đều là tạt nước bẩn vào người Hoa Hiền Phương, nhất định phải gán cho cô tội danh này.
Vẻ mặt Lục Kiến Nghi không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng nhả ra mấy chữ: “Đến Đế Vương điều tra.”
“Tôi cũng đi, đợi tôi một lát, tôi đến nhà vệ sinh một chút.” Hoa Hiền Phương đi vào nhà vệ sinh, cô gọi điện thoại cho Tiêu Ánh Minh, xác nhận xem chuyện này có liên quan gì đến cô ấy không.
Tiêu Ánh Minh rất ngạc nhiên khi nghe được tin này bị tung ra từ Đế Vương: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi, tôi thấy chuyện này có vấn đề. Cô xem kỹ lại những bức ảnh đó đi, tôi sẽ lập tức đến Đế Vương, đến đó rồi nói tiếp.”
Trên đường đi đến Đế Vương, Lục Kiến Nghi, Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan cũng đi.
“Hoa Hiền Phương, mở máy tính của cô ra.” Lục Kiến Nghi ra lệnh.
“Mở thì mở.” Hoa Hiền Phương mở máy tính của mình ra.
Lục Kiều Sam trực tiếp ấn vào bức ảnh, trong đó có một thư mục được đặt tên là HML, giống như tên viết tắt của Hoa Mộng Lan, cô vừa mới mở ra, từng bức ảnh bị tung ra trên mạng lần lượt hiện ra.
“Cô còn có gì để nói nữa, chứng cứ rõ ràng? Cô quả thật là cực kỳ nham hiểu. Bây giờ tôi sẽ trở về nói với mẹ, chuẩn bị gia pháp.” Lục Kiều Sam hung ác chỉ vào cô, hận không thể lấy roi da ra quất cô ngay lập tức.
Hoa Hiền Phương sửng sốt mở to mắt kinh ngạc, rốt cuộc là ai muốn hại cô, lại còn bỏ ảnh của Hoa Mộng Lan vào trong máy tính của cô nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.