Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 173



Chương 173: Để em sinh đứa bé ra.

Anh đối xử với Hoa Mộng Lan tốt như vậy, cưng chiều như vậy, bao dung như vậy cũng bởi vì cô ta đang mang đứa trẻ.
Trước đó, lúc cô chưa tự mình có đứa trẻ của mình, thực ra vẫn rất hâm mộ Hoa Mộng Lan, có thể nói là có hơi ghen tị với cô ta nữa.
Lục Kiến Nghi vẫn hơi thích cô ta, ông trời cũng nghiêng về phía cô ta nên để cho cô ta mang thai đứa trẻ của anh.
Còn cô, ngay cả cơ hội làm mẹ cô cũng không có.
Sau khi biết mình mang thai, mỗi ngày cô đều vô cùng kích động, mỗi ngày đều rất hưng phấn. Cho dù lúc nào cô cũng phải đối mặt với sự khiêu khích của Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam nhưng tâm trạng cô vẫn rất tốt.
Bởi vì cô đang mang trong bụng một sinh mạng nhỏ, là đứa trẻ của cô và Lục Kiến Nghi.
Vào giờ phút này, lời của Hứa Nhã Thanh giống như một cước vô cùng kinh khủng, đá cô vào vực sâu thăm thẳm, đá cô vào địa ngục không đáy.
Một lần nữa bóng tối lại bao phủ cô, vây quanh cô chật dần chật dần, khiến cô gần như không thể thở được.
“Hoa Hiền Phương, cô chỉ có thể nghe theo sự sai bảo của tôi.”
Lục Kiến Nghi lạnh lùng như băng, giọng nói vang vọng kịch liệt bên lỗ tai cô, khiến cho mỗi dây thần kinh của cô, mỗi tế bào trong cơ thể cô đều sợ hãi và rùng mình.
Nếu như Lục Kiến Nghi biết được cô mang thai đứa trẻ của người khác, nhất định anh sẽ giết chết cô.
Hứa Nhã Thanh nhìn thấy sự sợ hãi của cô, giơ tay lên đỡ lấy vai cô: “Hiền Phương, em đừng lo lắng quá, anh cũng chỉ suy đoán mà thôi. Dù sao thì đêm hôm đó, anh cũng không đề phòng cho nên sẽ có khả năng đó xảy ra, nhưng mà cũng chỉ là khả năng thấp mà thôi…”
Anh còn chưa nói hết liền bị Hoa Hiền Phương nhanh chóng cắt lời, cô bịt kín lỗ tai lại, liều mạng lắc đầu: “Anh đừng nói nữa, xin anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, đứa trẻ này là con của tôi và Lục Kiến nghi, nhất định là của Lục Kiến Nghi.”
Cô không thể chấp nhận được có khả năng khác xảy ra, cũng không dám đối mặt. Chuyện đó đối với cả cô và đứa trẻ mà nói đều là đang phá hủy họ.
“Được rồi, anh không nói nữa, em bình tĩnh lại trước đi. Chuyện này đều là anh sai, là anh làm tổn thương em, anh sẽ bồi thường cho em.” Hứa Nhã Thần nặng nề thở dài, trong đáy mắt không kiềm được chợt hiện lên một vẻ thâm trầm.”
Về đến nhà, đầu óc Hoa Hiền Phương hoàn toàn tê dại và hỗn độn, vừa nghĩ tới khả năng khủng khiếp đó, sống lưng cô lập tức lạnh toát, tay chân tê dại, cả người phát run luôn.
Cô sẽ xui xẻo như vậy sao?
Liệu có có thể trở thành loại phụ nữ mà Lục Kiến Nghi ghét nhất, loại phụ nữ mà anh ghê tởm nhất không? Định trước là cả đời đều bị anh phỉ nhổ, bị anh miệt thị, bị anh làm một con sâu bẩn thỉu?
Ở nhà họ Lục, ở trước mặt Lục Kiến Nghi, cô giống như một ngọn cỏ dại, ở giữa khoảng cách giữa lòng tự ái và sự ti ti, cô vẫn luôn đấu tranh và cố gắng làm việc chăm chỉ.
Cô muốn đạt được một chút tình cảm ấm áp của anh, muốn được sự cho phép đồng ý của anh, nhưng mỗi khi cô ngẩng đầu lên cũng sẽ bị một cước hung hăng đạp xuống, đạp cho tan tành.
“Hiền Phương.” Hứa Nhã Thanh định cầm lấy tay cô, nhưng khi ngón tay anh vừa chạm vào thì cô giống như bị kim đâm vội vã rụt tay lại.
Cô vốn muốn quên đi chuyện ở khách sạn, nhưng bây giờ đây, nó giống như có thể lưu lại một hậu quả vô cùng đáng sợ cho cô, khiến cô rơi vào kiếp không thể ngóc đầu dậy.
Ánh mắt Hứa Nhã Thanh ảm đạm, cùng đó là vẻ mặt hơi mất mát: “Lục Kiến Nghi có biết em mang thai không?”
Cô chậm rãi lắc đầu.
“Anh ta không biết cũng tốt, qua một thời gian ngắn nữa, anh sẽ đưa em đi kiểm tra huyết thống, nếu như đến lúc đó, đứa trẻ thực sự là của anh, em có thể lựa chọn âm thầm phá bỏ nó. Làm như vậy sẽ không ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân của em với Lục Kiến Nghi.”
“Phá bỏ nó?” Trong lòng cô cảm thấy vô cùng kích động, bụng cũng hơi co rút lại, giống như đứa trẻ nghe được lời nói của anh ta, bị kinh động một phen.
Cô phủ bàn tay đang run lẩy bẩy của mình lên bụng, tim gan ruột phổi của cô như xoắn lại một khối: “Anh biết đứa trẻ đã phải trải qua những gì không? Hoa Mộng Lan và Lục Kiềm Sam mua chuộc bác sĩ, lừu gạt tôi không hề có thụ thai, muốn thừa cơ hội lúc tôi không biết mà giết chết đứa trẻ. Hai bọn họ còn cho tôi ăn thức ăn dần sẽ khiến để tôi bị sinh non, muốn lừa gạt tôi tiếp tục ăn, còn muốn đánh chết tôi, để tôi một xác nhưng hai mạng. Ngay cả bác cả của tôi cũng tham gia vào, bà ta cho thuốc phá thai vào trong bánh kếp, rồ nói dối tôi là mẹ tôi làm cho tôi ăn, kết quả là đồng nghiệp của tôi ăn phải, khiến đứa trẻ của cô ấy mất đi. Nếu như là tôi ăn phải thì người chết chính là con của tôi rồi.”
Cô nghẹn ngào lại, bả vai run lên vì khóc thút thít sụt sùi: “Đứa trẻ có thể kiên trì đến tận bây giờ là đã rất nhiều lần từ cõi chết trở lại. Mỗi một ngày đều rất khó khăn nhưng đứa trẻ vẫn kiên cường, giống như tôi vậy, tôi rất cố gắng muốn được sống. Tôi không thể giết đứa trẻ, tôi không làm được.”
Cô cũng không kiềm được nữa, che mặt lại rồi khóc lóc thất thanh. Nước mắt của cô lưu lại giữa những ngón tay, không có cách nào kiềm chế lại được.
Anh ta chìa tay ra, ôm cô vào ngực mình: “Nếu như em không bỏ được, thì hãy sinh đứa trẻ ra đi. Bất kể là của anh hay của Lục Kiến Nghi thì đều sinh được hết.”
“Tôi phải làm sao bây giờ? Lục Kiến Nghi sẽ không cho phép tôi sinh đứa trẻ ra. Anh ta sẽ giết chết đứa trẻ và giết chết tôi. Tôi phải làm sao mới bảo vệ được đứa trẻ bây giờ?”
Cô rơi vào trong sự tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra bất kỳ cách nào.
Anh ta dúi đầu vào máy tóc của cô, trong lòng giống như bị một thứ gì đụng vào, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Hiền Phương, em không có một mình đâu, em còn có anh. Nếu như đứa trẻ thực sự là của anh, anh sẽ nghĩ cách để bảo vệ đứa trẻ, để cho đứa trẻ được sinh ra.”
Cô không nói gì cả, thực ra cô chỉ muốn đứa trẻ là của Lục Kiến Nghi, chỉ muốn sinh một đứa trẻ cho Lục Kiến Nghi.
Tại sao ông trời lại muốn đùa giỡn cô như vậy chứ? Có phải kiếp trước cô đã làm chuyện gì xấu không nên kiếp này cô mới bị trừng phạt như vậy?
“Đừng khóc mà, Hiền Phương, đừng khóc nữa.” Thấy cô không lên tiếng, vẫn chỉ khóc sụt sùi, Hứa Nhã Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, dịu dàng an ủi.
Ngay tại lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Mẹ Hoa đứng ở cửa, thấy cảnh tượng này liền bị kích động kịch liệt.
Hoa Hiền Phương giống như bị kim đâm vậy, nhanh chóng đẩy Hứa Nhã Thanh ra, rồi đứng dậy.
“Mẹ, mẹ làm cơm xong rồi sao?”
“Đúng rồi, có thể ăn cơm được rồi.” Mẹ Hoa chớp mắt rồi cười lên: “Nhã Thanh, mau ra phòng khách ăn cơm nào.”
“Được rồi thưa dì.” Hứa Nhã Thanh ho khan một tiếng, hóa giải bầu không khí lúng túng.
Sau khi đi ra ngoài, Hoa Hiền Phương đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ, bắt ép mình phải giữ được bình tĩnh.
Bất kể như nào đi nữa, ăn cơm trước đã rồi nói chuyện sau. Ăn no mới có sức lực xử lý chuyện khác.
Lúc này, tại thành phố Long Minh, Hoa Mộng Lan đang chuẩn bị trải qua đêm đẹp đẽ đầu tiên với Lục Kiến Nghi.
Từ khi dọn vào, cho tới tận bây giờ họ vẫn chưa có chung chăn chung gối ngủ với nhau một buổi tối.
“Kiến Nghi, em gái em không có ở đây. Tối nay, anh đi đâu em đi theo đó, hoặc là bây giờ em có thể đến phòng của anh.”
“Tôi đi đâu cô đi đó.” Lục Kiến Nghi nhàn nhạt nói một câu.
“Được rồi.” Hoa Mộng Lan giống như một bông hoa vậy, cười vô cùng rực rỡ.
Cơm nước xong xuôi, cô ta trở về chuẩn bị.
Hoa Hiền Phương không có ở đây, anh có thể hoàn toàn thuộc về cô ta, cả buổi tối cũng sẽ không rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.