Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 200



Chương 200: Kéo dài trong sáu tháng..

Khi đi đến bệnh viện để lấy máu, tay của cô vẫn luôn run rẩy, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô sống hay chết là hoàn toàn phụ thuộc vào tờ giấy này.
Sáng sớm hôm sau, cô bắt đầu chờ đợi tin tức, ngay sau đó, Hứa Nhã Thanh đã gửi kết quả giám định đến cho cô. Tỷ lệ trùng khớp di truyền là 65%, kết quả xét nghiệm: Không thể xác định được có phải là mối quan hệ cha con hay không.
“Bốp “, điện thoại di động của cô rơi xuống đất, cả người xụi lơ ở trên mặt đất.
“Đây là ý gì? Không chắc chắn nghĩa là sao chứ?” Một lúc lâu sau, cô mới nhặt điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Hứa Nhã Thanh.
“Hiền Phương, tôi đã hỏi qua bác sĩ rồi, có khả năng rất cao là đứa trẻ này không phải là con của Lục Kiến Nghi, nhưng cũng không loại bỏ khả năng đột biến gen. Độ chính xác của việc xét nghiệm bằng máu là rất thấp. Anh ấy đề nghị là đợi đến khi đứa trẻ được sáu tháng, thì sẽ chọc nước ối để lấy lông tơ rồi làm xét nghiệm lại. Chỉ có như vậy thì mới có thể xác định chắc chắn được là có mối quan hệ cha con hay không.” Hứa Nhã Thanh trả lời.
“Cho nên đứa trẻ này cũng có thể là con của Lục Kiến Nghi đúng không?” Trái tim cô quặn thắt, yếu ớt gửi lại một tin nhắn, cảm giác mình giống như là một tên tội phạm vừa bị kết án tử hình, đang chờ luật sư đi kháng cáo, cầu xin một cơ hội được sống.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn còn có một chút hy vọng, không phải sao?
“Hiền Phương, hiện tại thì cô không nên quá hoảng sợ, hãy nghĩ biện pháp để trì hoãn việc xét nghiệm huyết thống thêm sáu tháng đi.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.
Cô không có trả lời nữa, trong lòng vô cùng rối loạn.
Trong nửa tháng gần đây, cuộc sống trôi qua đều vô cùng yên bình, không có cãi vả, cũng không có lục đục với nhau.
Lục Kiến Nghi cứ cách một khoảng thời gian là lại quay về.
Hoa Mộng Lan vẫn còn ở thành phố Long Minh mà chưa rời khỏi.
Cô không biết rằng liệu anh có đi gặp cô ta qua đêm hay không. Mà cho dù anh có đi, thì cô cũng không có tư cách gì để hỏi.
Dần dần, trong lòng của cô bắt đầu hiểu rõ, bất kể có sự tồn tại của người thứ ba hay không thì Lục Kiến Nghi cũng không thể dành một chút tình cảm nào cho cô
Cô cũng vẫn sẽ chỉ là một con rối cho đến khi cô chết đi.
Nếu như lục Kiến Nghi biết cô đang mang thai thì sẽ có phản ứng như thế nào? Anh sẽ đồng ý đợi đến sáu tháng sau rồi mới làm xét nghiệm huyết thống cha con sao?
Cô thấp thỏm không yên, hoàn toàn không biết rằng ở một nơi khác của thành phố Long Minh, Hoa Mộng Lan cũng nhận được kết quả xét nghiệm này.
Cô ta trầm mặc thật lâu, mới phát hiện ra một sự thật rằng Hoa Hiền Phương không bị sảy thai!
Cô ta cảm thấy chuyện này thật hài hước cũng thật nực cười.
Cô ta đã nghĩ đủ mọi cách chỉ để giết chết đứa trẻ này, vậy mà không ngờ rằng nó cũng chỉ là một đứa con hoang.
Nếu như Lục Kiến Nghi nhìn thấy kết quả xét nghiệm này thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Buổi tối, Hoa Hiền Phương đi ngủ từ rất sớm.
Lục Kiến Nghi đá văng cánh cửa ra, dễ dàng nhấc cô ra khỏi chăn, không thèm quan tâm xem liệu cô còn thức hay đã ngủ.
“Anh làm gì vậy?” Cô mơ mơ màng màng, vô cùng hoảng sợ nhìn anh.
Sắc mặt của anh cực kỳ âm trầm, trên ngoài của anh tỏa ra đầy những điềm báo cho những cơn bão dữ dội.
“Cho cô thời gian một phút, ngay lập tức thay quần áo rồi đi cùng tôi.”
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô vừa bối rối vừa sợ hãi.
“Chỉ cần nói thêm một chữ thừa thãi nữa thì tôi sẽ cắt đầu lưỡi của cô đấy.” Anh nóng nảy nói, vì sợ hãi nên ngay cả đầu lưỡi cô cũng không dám cử động.
Dọc theo đường đi, anh phóng xe rất nhanh, ngay lập tức đã đi đến biệt thự ven hồ.
Hoa Hiền Phương rất sợ nơi này, bên trong đó có một căn phòng tối nhỏ anh xây riêng cho cô.
“Tại sao lại đi đến đây? Tôi đã làm sai điều gì sao?”
Lục Kiến Nghi đi đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước đá, uống một ngụm lớn, rồi thẳng tay đổ chỗ nước còn lại lên đầu, cố gắng hết sức để kiềm chế con tức giận sắp mắt kiểm soát để không lỡ tay bóp chết người phụ nữ trước mặt.
Anh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một chiếc que thử thai: “Ngay lập tức đi kiểm tra cho tôi!”
Cả người cô run lên kịch liệt, ánh mắt trợn trừng còn to hơn chuông đồng, chứa đầy sự sợ hãi.
Theo bản năng, cô đưa tay lên bảo vệ bụng của mình: “Lục Kiến Nghi…”
Anh biết rồi sao?
Tại sao anh lại biết chuyện này?
Cô vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, anh sẽ không thể nào phát hiện được mới đúng chứ.
Gân xanh trên trán Lục Kiến Nghi co giật, chính động tác và vẻ mặt của cô đã phản bội cô rồi, anh chợt hất tay, ném que thử thai ra ngoài, đập thật mạnh vào tường, gãy thành hai nửa.
“Hoa Hiền Phương, Cô đang mang thai đúng không?”
Trái tim của Hoa Hiền Phương như đan nghẹn lại trong cổ họng, đập thình thịch như muốn làm nổ tung lồng ngực của cô.
Trong đầu của cô ong ong, cơn hoảng loạn dữ dội khiến cho tế bào não của cô không thể nào chuyển động, suy nghĩ trở nên trống rỗng.
Cô khẽ mở miệng, mãi một lúc lâu cũng không thể nói được bất cứ lời nào, cô không biết mình phải nói điều gì. Nếu như cô nói thật thì có thể có cơ hội được khoan hồng không?
Nếu nư câu trả lời là không, anh chắc chắn sẽ giết cô và cả đứa “con hoang” trong bụng cô nữa.
Bầu không khí trong căn phòng vô cùng tĩnh lặng.
Không phải là đang bùng nổ trong yên lặng mà là đang chết trong yên lặng.
Tâm trạng của Lục Kiến Nghi rõ ràng đang thể hiện rằng anh đang đúng trên bờ vực phun trào của núi lửa.
“Hoa Hiền Phương! Cô bị điếc sao?”
Cô run rẩy nhìn anh, sâu trong ánh mắt chính là sự sợ hãi, hốt hoảng, không biết phải làm sao… và vô số những cảm xúc phức tạp chồng chất, cuối cùng hóa thành nước mắt từ đáy mắt rơi xuống.
” Đúng vậy… Tôi…” Cô chỉ nói được vài chữ thì đầu lưỡi như thắt chặt lại, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào nữa.
Anh bước nhanh về phía trước, nắm lấy bả vai của cô, đẩy cô vào tường: “Đứa trẻ là con của ai? Là con của ai?” Cơ bắp cả người anh cũng trở nên căng thẳng, cứng đờ như đá, giống như đang căng thẳng đến cực điểm.
Cô không nói lên lời, trong giây lát, cô chỉ ước gì mình có thể lập tức chết đi, hoặc là bức tường này có thể nứt ra một cái lỗ để cô có thể chui vào trong đó mà trốn đi.
Nhưng trên đời này vốn cũng không có phép màu, mà chỉ có hiện thực tàn khốc, cô bắt buộc phải đối mặt với sự tra hỏi và xét xử của Lục Kiến Nghi.
Cảm xúc của Lục Kiến Nghi đang dần trở nên mất kiểm soát. Sự tức giận trong lồng ngực của anh trở nên điên cuồng, không thể nào kiềm lại sự bùng cháy, đốt sạch sự căng thẳng trong đầu của anh, đốt sạch những suy nghĩ mơ hồ của anh, đốt sạch đến mức anh không thể đưa ra bất cứ phán đoán nào cả.
“Hoa Hiền Phương, vậy mà cô lại dám phản bội tôi sao!”
Anh dùng sức siết chặt cô, bóp chặt khiến cho xương vai của cô như đang vỡ nát.
Cô đau đến không kiềm chế được mà co người lại, toàn bộ trái tim đều bị dòng nước đen tuyệt vọng nuốt chửng.
“Tôi không hề phản bội anh, đây là chuyện xảy ra trước khi kết hôn, tôi cũng không biết rằng mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi anh…”
Lồng ngực của Lục Kiến Nghi đập nặng nề mà dồn dập, anh hít vào từ kẽ răng, rồi lại thở hổn hển, giống như một con thú bị thương đang cận kề cái chết.
Thời Thạch đã chết được ba năm rồi, đứa trẻ này không thể nào là của Thời Thạch, cô vẫn còn có người đàn ông thứ ba sao!
“Không phải là cô đã bán mình để lấy tiền chữa trị cho Hoa Phi đấy chứ?”
Cô lắc đầu, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt, rơi trên gương mặt của anh, anh rụt người lại giống như bị bỏng.
“Tôi… Tôi… Tôi đã bị… Cưỡng hiếp.”
Lục Kiến Nghi chấn động kịch liệt, đôi mắt hơi híp lại đột nhiên mở ra: “Cô nói cái gì?”
Cô khóc nức nở ngồi dậy, giọng nói mơ hồ: “Tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi cũng mới làm chuyện đó một lần, chính là một lần đó, vài ngày trước khi tôi đến thành phố Long Minh, tôi… Tôi đã bị cưỡng hiếp.”
Anh giống như bị đập mạnh, bả vai run lên dữ dội, anh buông tay ra, anh xoay người đấm mạnh vào tường làm cho gạch sứ vỡ vụn, kêu loảng xoảng khi rơi xuống đất.
“Là tên khốn kiếp nào làm?” Anh phải băm vằm hắn ra thành trăm mảnh, để giải tỏa sự tức giận này rồi lại đem cho chó ăn!
“Tôi… Tôi không biết, tôi bị ngất đi, đến khi tỉnh lại thì…” Cô không thể nói rằng chuyện này xảy ra ở khách sạn Hildon, nếu không thì dù cho cô không nói chuyện Hứa Nhã Thanh cũng có mặt thì anh vẫn có thể tra ra được.
Lục Kiến Nghi lại đấm thật mạnh vào tường, đầu của anh như muốn nổ tung, bây giờ anh chỉ muốn giết người.
“Hoa Hiền Phương, nếu như cô dám nói dối tôi thì sau này cô đừng có nghĩ đến chuyện có thể tiếp tục làm một người phụ nữ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.