Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 201



Chương 201: Phẫu thuật.

“Lục Kiến Nghi, tôi không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ mới đi đến nơi đó một lần.” Cô không thể ngừng khóc nức nở, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Ánh mắt anh rơi vào vùng bụng dưới vẫn bằng phẳng của cô, hung hăng nhìn chằm chằm, trong lòng nóng như lửa đốt khiến anh choáng váng đầu óc, nội tạng rối tung, từng dây thần kinh trong người cũng kịch liệt bốc lên đau đớn.
“Ngày mai đi làm phẫu thuật.” Anh cắn nát hàm răng nhổ ra từng chữ một, anh không muốn cái thứ nghiệt chủng này ở lại trong cơ thể cô thêm một ngày nào nữa.
Cô vô cùng hoảng sợ, vội vàng lùi lại vài bước: “Không được, tôi đã làm xét nghiệm quan hệ cha con. Bác sĩ nói rằng chưa thể xác định đó có phải là quan hệ cha con hay không, ý chính là, nó vẫn có thể là con của anh. Ông ấy bảo tôi hãy đợi đến khi sáu tháng rồi lại làm kiểm tra một lần nữa, anh hãy cho đứa trẻ một cơ hội, đợi đến khi sáu tháng được không? ”
Lục Kiến Nghi nhíu đôi lông mày tuấn lãng của mình lại.
Chỉ khi tỷ lệ trùng khớp gen đạt từ 99% trở lên mới xác định được mối quan hệ cha con, còn 65% thì tuyệt đối không thể nào là con của anh!
Nếu có thể, hiện tại anh hận không thể mổ bụng cô ra, lấy ra cái thứ nghiệt chủng chết tiệt này, băm thành thịt rồi cho chó ăn, làm sao có thể để nó sống lâu hơn ba tháng?
“Nghiệt chủng trong bụng phải chết!” Anh không chút do dự, nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ kiên quyết lạnh lùng vứt lại một câu rồi sau đó xoay người bước ra ngoài.
“Lục Kiến Nghi.” Cô chạy như điên qua, quỳ xuống trước mặt anh và ôm lấy chân anh: “Van xin anh, anh hãy cho nó một cơ hội nữa. Anh có biết hay không, nó sống được đến ngày hôm nay là đã không dễ dàng cỡ nào, Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam đã sớm biết tôi mang thai, các cô ta gạt tôi ăn tiền hoa hồng, thả Mifepristone vào trong bánh xếp của tôi…nó đều trải qua thập tử nhất sinh. Nể tình nó đã cố gắng để sống tiếp như vậy, anh hãy cho nó một cơ hội đi. Chỉ cần đợi thêm ba tháng nữa thôi. Nếu như xác định không phải của anh, tôi sẽ phá bỏ nó, được chứ?”
Cô khổ sở cầu xin, chỉ kém điều chưa cúi đầu quỳ lạy anh.
Nhưng anh không chút dao động, tầng băng lạnh lẽo trong mắt anh ngưng tụ dần đến lục phủ ngũ tạng: “Cô đừng có hy vọng xa vời thêm nữa.”
Cô nghẹn ngào khóc rống: “Nếu như là con của anh thì sao?”
“Coi như giết lầm!” Anh lạnh lùng đẩy tay cô ra, đi ra ngoài để lại một căn phòng bầu không khí lạnh thấu tim
Quyết định anh đã đưa ra thì không ai có thể thay đổi, từ trước đến nay đều không có.
Cô xụi lơ trên mặt đất, gào khóc, tuyệt vọng như sóng thần sắp kéo cô xuống đáy biển đen tối, bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy, liều mạng giãy dụa cũng không nắm được một cọng rơm cứu mạng.
Tại sao phải tàn nhẫn như vậy, tại sao không cho con của cô một cơ hội?
Cô phải làm sao, làm thế nào mới có thể cứu nó đây?
Lục Kiến Nghi cũng không có rời đi mà ngồi trước cửa sổ sát đất trong đại sảnh, anh cần một làn gió lạnh để khiến bản thân tỉnh táo lại một chút.
Finn đã đến: “Sếp, bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi, bệnh viện hàng đầu Long Minh, tối mai sẽ để cô chủ bí mật qua làm phẫu thuật.”
Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu, vẻ mặt âm u và ngưng trọng: “Không được để rò rỉ ra ngoài dù chỉ một chữ.”
“Tôi rõ.” Finn gật đầu, anh ta là người duy nhất biết rõ.
Lúc bọn họ nói chuyện thì Hoa Hiền Phương đang trốn ở cửa cầu thang nghe lén, cô rón ra rón rén trở về phòng rồi gọi zalo cho Hứa Nhã Thanh.
“Lục Kiến Nghi đã biết chuyện đứa bé, ngày mai anh ta muốn dẫn tôi đi làm phẫu thuật, cứu tôi Hứa Nhã Thanh, đừng để anh ta giết con tôi!”
“Đừng sợ Hiền Phương tôi sẽ nghĩ cách.” Hứa Nhã Thanh nhanh chóng trở về.
Lúc nửa đêm Lục Kiến Nghi ra ngoài, tựa hồ không muốn nhìn thấy cô lâu thêm nữa.
Cô chính là một phế phẩm bị ô nhiễm nghiêm trọng, chỉ chờ được ném vào thùng rác, gửi đến trạm tái chế, và bị nghiền thành cặn bã.
Cả đêm cô không chợp mắt, ngày hôm sau cũng không thấy chút buồn ngủ nào.
Thấy bên ngoài trời tối dần, cô hoảng hốt trốn vào trong tủ quần áo.
Cuộc phẫu thuật được sắp đặt vào buổi tối, là để che giấu tai mắt người khác, lặng yên không một tiếng động giết chết con hoang, tránh gây phiền phức về sau.
Cô muốn Lục Khiến Nghi cho rằng cô đã trốn thoát, như vậy có thể kéo dài thời gian để cho Hứa Nhã Thanh chạy đến cứu cô.
Thế nhưng, cô đã quá sợ hãi, cơ thể không thể chịu được mà run rẩy, run đến nỗi ngay cả ngăn tủ cũng lắc lư theo.
Lúc Lục Kiến Nghi đi vào thấy trong phòng không có ai liền sửng sốt tưởng cô đã bỏ chạy, khi nhìn thấy cái tủ lắc lư thì vừa tức vừa buồn cười.
Quả là con đà điểu, cho rằng như vậy là sẽ không tìm được cô sao.
Anh kéo cửa tủ ra một chút, Hoa Hiền Phương ôm đầu cuộn mình thành một quả bóng, giống như một con ốc sên, cố gắng chui vào vỏ mà bảo vệ chính mình.
Lục Kiến Nghi duỗi bàn tay lớn ra, nắm lấy cánh tay cô, cứng rắn kéo cô ra.
Cô kinh ngạc hét lên, giơ tay nắm lấy cây sào nơi đang treo quần áo: “Lục Kiến Nghi, van xin anh, đừng giết con tôi, hãy cho nó một cơ hội nữa, làm ơn.”
Cô khổ sở cầu xin, nhưng anh không chút lưu tình thô bạo đẩy tay cô ra.
“Không được, tôi sẽ không đến bệnh viện, không được giết con tôi, nếu thật sự đã nghĩ sai thì sao,, nếu nó là con của anh thì sao, anh không thể cho nó một cơ hội sao? Nó không phải là sâu bọ, không phải là một cọng cỏ non, nó là người, là một tính mạng, anh không thể tàn nhẫn như vậy!” Cô khóc đến tan nát cõi lòng, toàn thân mất hết sức lực.
“Sếp, tôi cảm thấy cô chủ nói đúng, có lẽ nên làm xét nghiệm DNA lại lần nửa, để tránh phạm phải sai lầm.” Finn ở bên cạnh lên tiếng an ủi.
Trong đầu Lục Kiến Nghi đã sớm không còn lý trí, không còn suy nghĩ, chỉ có sự phẫn nộ điên cuồng đốt cháy, cơn giận có thể hủy thiên diệt địa.
Anh không muốn thứ nghiệt chủng ở trong bụng cô thêm một phút giây nào, nhất định phải phá đi, cho dù giết nhầm anh cũng chấp nhận.
Anh nắm lấy dây thừng, trói tay chân Hoa Hiền Phương lại.
Hoa Hiền Phương liều mạng giãy dụa, ra sức kêu lên nhưng chẳng ăn thua gì.
“Lục Kiến Nghi, anh giết con tôi, tôi hận anh cả đời, đến chết cũng hận anh!” Cô khóc đến khàn cả cổ, oán hận trong lòng như nước sông cuồn cuộn không dứt.
“Cô cứ việc hận!” Anh xé một miếng băng keo, dán miệng cô lại, bế cô lên rồi sải bước ra ngoài.
Từ biệt thự đến bệnh viện mất nửa tiếng đồng hồ, nước mắt cô chảy suốt đoạn đường, gần như đã khô.
Phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, bác sĩ đè tay chân của cô lại và cột vào các rãnh trên bàn mổ.
“Lục Kiến Nghi, tôi không muốn phẫu thuật, đừng giết con tôi, làm ơn, làm ơn!”
Cô liều mạng khóc, liều mạng kêu lên, kêu đến nổi cả cuống họng đau rát, khàn giọng.
Trên mặt Lục Kiến Nghi không có biểu cảm gì, chỉ có vẻ cứng rắn và lạnh lùng, giống như một tảng băng ở cực bắc.
Âm u liếc nhìn cô một cái, anh xoay người, biến mất ở ngoài cửa.
Cánh cửa từ từ đóng lại, cắt đứt mọi hy vọng của cô.
Trên bàn mổ, đặt từng hàng dụng cụ y tế, mỗi một hàng đều đằng đằng sát khí, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, làm cô đau nhói cả mắt.
Hứa Nhã Thanh, anh đang ở đâu, tại sao còn chưa đến cứu tôi?
Có phải anh sợ Lục Kiến Nghi nên không đến đúng không?
“Các người hãy tha cho con tôi, được không, đừng làm phẫu thuật cho tôi.” Cô khóc lóc cầu xin, nhưng bác sĩ tựa như không nghe thấy lời cô nói, vẫn lấy dao phẫu thuật của mình.
“Không được.” Cô dùng hết sức lực cuối cùng mà phát ra tiếng hét khàn khàn trong tuyệt vọng.
Sau đó hai mắt tối sầm, rồi hôn mê bất tỉnh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.