Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 253



Chương 253: Đại chiến giành con.

Cơ bắp trên mặt Hứa Nhã Thanh co rút, nhưng một vẻ kiên quyết lại lặng thầm xẹt qua đáy mắt, “Có lẽ như vậy là cách tốt nhất, con cũng không lo sẽ liên luỵ đến nhà họ hứa.”
Lúc anh nói lời này không hề có chút do dự, vào một tích tắc Hoa Hiền Phương rời khỏi giáo đường, anh ta liền hiểu ra, bất luận là ván cờ hay là chuyện khác đều không quan trọng, người anh muốn chỉ có cô.
Mẹ Hứa chấn động mạnh mẽ, giận tím mặt, làm thế nào bà cũng không ngờ tới con trai mình thế mà sẽ vì một người phụ nữ mà cả gia nghiệp cũng không quan tâm.
“Mẹ sẽ không cho con làm bậy.” Bà hét lớn một tiếng “Người đâu”, năm bảo vệ từ bên ngoại lập tức đi vào, “Dẫn cậu chủ đi.”
“Vâng ạ.” Bảo vệ chắn trước mặt họ, hùng hổ.
“Hiền Phương, em đứng bên cạnh đi.” Hứa Nhã Thanh nắm chặt nắm tay, với anh ta mà nói, đối phó với mấy tên bảo vệ này cũng không phải việc khó. Chỉ là nắm đấm không có mắt, không thể làm Hoa Hiền Phương bị thương.
Anh ta không nghĩ tới bảo vệ đã sớm có chuẩn bị, không định đánh nhau với anh mà cầm lấy khẩu súng, “đùng” một tiếng, một viên đạn gây mê bay lên đùi anh.
Hứa Nhã Thanh quả thực không thể tin được mẹ mình lại làm chuyện như thế với mình.
Hoa Hiền Phương cũng sợ ngây người, lao tới bên cạnh Hứa Nhã Thanh: “A Thanh, anh không sao chứ?”
Lúc này cô mới phát heienj, mẹ Hứa nhìn qua thì dịu dàng mềm mỏng, trên thực tế lại là một người tàn nhẫn.
“Mẹ, mẹ thật quá đáng.” Hứa Nhã Thanh ngã xuống đất, không có cách gì nhúc nhích.
Mẹ Hứa là thiên kim xã hội đen ở Đông Nam Á, cha bà là người buôn bán súng ống đạn dược lớn nhất Đông Nam Á, chơi súng gây mê cũng chỉ là chuyện vặt.
Thật ra bà cũng không muốn như vậy, nhưng bà phải lo liệu tình huống xấu nhất. Chồng đã ra lệnh liều chết cho bà, hôm nay cần phải đưa con trai về, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ cha con với nó. Bà tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
“A Thanh.” Hoa Hiền Phương run rẩy sờ lên mặt Hứa Nhã Thanh, một giọt nước mắt chảy xuống.
Giờ phút này, cô chưa từng nghi ngờ tình cảm mà Hứa Nhã Thanh giành cho cô, chỉ là họ không thể ở bên nhau, cô không thể để anh vì mình mà bị cô lập hoàn toàn.
“Em yêu anh, cho dù sau này em ở đâu, anh chỉ cần nhớ em yêu anh là đủ rồi.”
“Hiền Phương, em đừng sợ, anh sẽ về tìm em, anh nhất định sẽ trở lại tìm em, em phải đợi anhg.” Hứa Nhã Thanh còn định nói gì đó, nhưng cơ bắp đã cứng ngắc đến độ không động đậy nổi.
Bảo vệ nâng anh ta dậy, đưa ra ngoài.
Hoa Hiền Phương quẹt nước mắt bên khoé mắt, nhìn mẹ Hứa, “Mẹ không cần phải lo, con sẽ ra đi.”
Cô lên lầu, dọn dẹp đồ của mình và con, dắt con mình đi xuống.
Túi sữa nhỏ giương to mắt, tìm kiếm Hứa Nhã Thanh khắp nơi, nó không rõ vì sao mới vừa về nhà lại phải rời đi.
“Mommy, chúng ta phải đi đâu ạ? Daddy đâu, vì sao con không nhìn thấy daddy?”
Hoa Hiền Phương còn chưa kịp trả lời con, mẹ Hứa đã tiến lên một bước, nắm lấy tay cháu trái, kéo cháu trai vào lòng mình: “Thằng bé là máu mủ nhà họ Hứa, cô không thể đưa đi.”
Cả người Hoa Hiền Phương co rụt mạnh một cái, “Từ trước tới nay Tiểu Quân đều chưa từng rời xa con, thằng bé còn nhỏ, không thể tách khỏi con.”
Biểu cảm của mẹ Hứa hờ hững mà cứng rắn lạnh lùng: “Cô bây giờ là ốc không mang nổi mình ốc, khó tự bảo vệ mình, nhà họ Lục sẽ xử lý cô như thế nào còn chẳng ai biết. Nếu Tiểu Quân rơi vào tay người nhà họ Lục, với nhà họ Hứa chính là một sự uy hiếp rất lớn.”
Nghe thấy câu này, túi sữa nhỏ lúc này mới nhận ra giữa daddy và mommy xuất hiện vấn đề rất lớn, nhưng nó cũng không biết là vấn đề gì, chỉ là rất sợ, sợ mommy sẽ rời xa daddy.
Nó dùng hết sức bú sữa, vùng khỏi tay mẹ Hứa, chạy đến bên cạnh Hoa Hiền Phương, “Bà nội, con muốn ở cạnh mommy, con không muốn cách xa mommy.”
Hoa Hiền Phương ôm chặt con trai, “Con sẽ không về nhà họ Lục, Lục Kiến Nghi đã sớm biết chuyện của con và A Thanh, anh ta đồng ý thành toàn cho con.”
Mẹ Hứa hừ giễu một cái: “Cậu ta bằng lòng, nhà họ Lục lại chưa chắc bằng lòng. Mặc dù bọn họ có thể tha cho cô, Tiểu Quân cũng là cháu trai nhà họ Hứa tôi, sao có thể đi theo cô chứ?”
Hoa Hiền Phương mang theo con trai lùi ra đến cửa, “Tiểu Quân là tất cả mọi thứ của con, mẹ cướp thằng bé khỏi con, có gì khác với giết con đâu?”
Mẹ Hứa lạnh lùng nhìn cô, mắt như kết băng, không có chút độ ấm, “Cô dụ dỗ Nhã Thanh, làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này, cô căn bản không xứng làm mẹ nó. Từ nay về sau, thằng bé không phải là con cô, không hề có chút quan hệ gì với cô, cô cũng không được gặp lại thằng bé.
Bà ta nói xong, chỉ huy người ở cửa túm lấy Hoa Hiền Phương và con trai.
“Bác gái, con xin bác, đừng mang con của con đi, cầu xin bác!”
“Bà nội, con muốn ở cạnh mommy, con sẽ không rời xa mommy.”
Hoa Hiền Phương ôm chặt con không bỏ ra, thằng bé cũng dùng sức tóm lấy quần áo cô.
Hứa Nhã Phượng thở dài nặng nề, nếu anh trai cô thấy một màn như vậy, sẽ đau lòng biết bao nhiêu đây.
“Mẹ, trước hết để Tiểu Quân và chị dâu đi đi, hà tất phải náo loạn thành ra như vậy chứ?”
“Mày câm miệng cho mẹ, mày giấu mẹ mẹ còn chưa tính sổ với mày đâu.” Mẹ Hứa hung dữ trợn mắt liếc cô ta một cái, cô ta lập tức ngậm miệng không dám nói gì thêm.
Đám bảo vệ sức lực rất mạnh, Hoa Hiền Phương và túi sữa nhỏ căn bản không phải đối thủ của họ, rất nhanh, đã bị bọn họ cứng rắn lôi ra.
“Tiểu Quân…”
“Mommy…”
Tiếng con nít khóc la và tiếng thét gào xé tâm can của Hoa Hiền Phương chấn động bốn vách thường.
Mẹ Hứa mắt điếc tai ngơ, “Ném con đàn bà này ra ngoài cho tôi.”
Bọn bảo vệ kéo Hoa Hiền Phương, ném cô ra ngoài cổng lớn.
“Trả con lại cho tôi, các người trả con lại cho tôi…” Hoa Hiền Phương liều mạng rung cửa sắt, khàn giọng khóc gào.
Cô rất sợ, sợ mình sẽ không còn gặp lại con.
Cách đó không xa, một ánh đèn chiếu qua đây.
Cô quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở một bên. Đồng thời với cái cửa xe mở ra là người bên trong đã xông tới trước mặt cô.
“Em sao vậy, người phụ nữ ngốc?”
Xuyên qua hai mắt đẫm lệ, cô thấy rõ mặt anh, là Lục Kiến Nghi.
Cô quơ một cái đã bắt được tay anh, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mặc kệ là anh tới làm gì, là tới đánh cô, mắng cô hoặc trừng phạt cô cũng không sao cả, chỉ cần có thể giúp cô đi vào là được.
“Lục Kiến Nghi, anh giúp tôi, họ cướp con của tôi rồi, không cho tôi gặp con, anh giúp tôi có được không? Xin anh đấy!”
Cô nước mắt ràn rụa, nhìn qua lại bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy, sa sút như vậy.
Lòng của Lục Kiến Nghi bị xặn xoắn lại, bỗng nhớ tới bốn năm trước, lúc anh ép buộc cô đi phá thai, cô cũng khóc như vậy, thét, xin anh.
“Là Hứa Nhã Thanh sao? Gã cũng dám đối xử như vậy với em?”
“Không phải, là mẹ anh ấy, Hứa Nhã Thanh bị ép đi rồi. Tôi có thể rời xa Hứa Nhã Thanh, nhưng tôi không thể không có con mình, không có nó, tôi sẽ không sống nổi nữa. Anh giúp tôi, trừ anh ra, không có ai có thể giúp được tôi.”
Lục Kiến Nghi cẩn thận nâng tay lên, thay cô lau nước mắt trên mặt, “Tôi có thể giúp em, nhưng em phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Cho dù là chuyện gì, tôi đều đồng ý với anh.” Cô không chút suy nghĩ, cứ như vậy mà nói không hề do dự.
Anh chính là tấm ván gõ duy nhất trên biển, là một giọt nước cuối cùng trên sa mặc, sống chết của cô đều nằm trong tay anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.