Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 265



Chương 265: Đừng hy vọng thay thế tôi.

Cô đi vào phòng, Lục Kiến Nghi đã tắm rửa xong, mặc một bộ áo ngủ caro, đẹp trai như yêu nghiệt.
Cô xoa tay, đi tới bên cạnh anh, “Có chuyện tôi muốn thương lượng với anh một chút.”
Lục Kiến Nghi kéo cô vào trong lòng, “Chuyện gì?”
Cô mấp máy môi, “Hứa Nhã Thanh đã đến thành phố Long Minh, ngày mai tôi muốn dẫn con đi gặp anh ấy.”
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi có một vẻ âm trầm không cách nào nói rõ lặng lẽ hiện lên, nhưng anh không nói gì, chỉ nhún vai, “Để Khải Liên đi cùng với cô.”
Cô ngây ra, hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng anh sẽ tức giận hoặc là phản đối, không nghĩ tới vậy mà “rộng lượng” như thế.
“Anh thật sự không phản đối sao?”
Còn chưa dứt lời, đã bị anh nâng cằm dưới lên, “Hoa Hiền Phương, tôi lựa chọn tin tưởng cô, hy vọng cô đừng làm phụ sự tin tưởng của tôi.”
Cô có chút được sủng mà sợ, lộ vẻ cảm động vươn tay ra ôm cổ của anh, “Cảm ơn anh, Lục Kiến Nghi.”
Anh nhẹ nhàng mổ xuống đôi môi đỏ như cánh hoa hồng của cô, “Hoặc là gọi ông xã, hoặc là gọi tên tôi, đừng gọi cả họ.”
“Biết rồi.” Cô cười một tiếng, đôi mắt đẹp cong cong giống như trăng non.
Ngày hôm sau, cô dẫn theo túi sữa nhỏ đi đến biệt thự của Hứa Nhã Thanh.
Hứa Nhã Thanh đã sớm trông mòn con mắt, lo lắng chờ đợi cho tới trưa.
Vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô, anh ta liền chạy tới, ôm lấy cô, “Hiền Phương, anh rất nhớ em.” Nhớ đến mức trái tim anh ta cũng đau.
Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng chấn động, tránh thoát ra từ trong lòng anh ta.
Bây giờ cô là vợ của Lục Kiến Nghi, là cô chủ nhà họ Lục, không còn là vợ của anh ta nữa.
Cô rất biết ơn sự tin tưởng của Lục Kiến Nghi, không muốn phụ lòng anh.
Động tác này khiến Hứa Nhã Thanh như bị thương.
“Hiền Phương, em trở lại bên cạnh Lục Kiến Nghi, có phải đã quên anh đi rồi hay không?”
“Không phải.” Cô lắc đầu, “Em đã trở lại nhà họ Lục, trở thành vợ của Lục Kiến Nghi lần nữa, mà mối tình đầu của anh cũng quay về rồi, chúng ta không thể giống như lúc trước được.”
Lời này chạm vào tử huyệt của anh ta, để sắc mặt anh ta trắng bệch, “Chỉ cần em đồng ý, anh có thể dẫn em và Tiểu Quân cùng rời khỏi nơi này, về nước Mỹ.”
Cô thở dài trầm thấp, “Thanh, chúng ta không thể làm chuyện để mọi người xa lánh. Bố mẹ của anh đều là người có bàn tay sắt, cho dù chúng ta chạy trốn tới chỗ nào, đều sẽ bị bọn họ tìm được, không trốn thoát. Còn nhà họ Lục, bọn họ đồng ý tiếp nhận em, không so đo quá khứ của em, em rất biết hơn. Nếu như đã trở về làm Hoa Hiền Phương, trở về làm con dâu nhà họ Lục, em không thể làm ra chuyện gây ảnh hưởng đến mặt mũi của nhà họ Lục được.”
Trong giọng nói của cô mang theo sự xa cách, liếc qua liền thấy ngay, cô đã quyết định sẽ không rời đi theo anh ta.
Lục phủ ngũ tạng của anh ta đều xoắn hết lại, “Em không yêu anh sao?”
“Chuyện này không có liên quan gì đến tình cảm.” Vẻ mặt của cô vẫn tỉnh táo, giọng điệu bình tĩnh, trước đó là vận mệnh thay cô đưa ra lựa chọn, hiện tại là chính cô lựa chọn, “Một khi trở về làm Hoa Hiền Phương, chúng ta ở cùng nhau chính là sai lầm, sẽ không được bất kì người nào chúc phúc, sẽ chỉ gây nên sự tức giận của mọi người. Em đi với anh, chính là bỏ trốn, nhà họ Hứa sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhà họ Lục cũng sẽ không. Chúng ta rất có thể phải trốn đông trốn tây cả một đời, sống một cuộc sống không có chỗ ở cố định. Điều đó sẽ mang đến cho Tiểu Quân ảnh hưởng rất lớn, thằng bé cần một hoàn cảnh tốt để yên ổn trưởng thành.”
Hứa Nhã Thanh cảm giác mình đá bay đến trong Bắc Băng Dương lạnh lẽo, bị từng tầng tuyệt vọng bao vây.
Anh ta hiểu rõ Hoa Hiền Phương, cô là một người rất lý trí, sẽ không bởi vì tình cảm mà choáng váng.
Bỏ trốn với anh, đối với cô mà nói, là hạ hạ sách.
Sao cô có thể mạo hiểm đâu chứ?
Thật ra, anh ta cũng rất lý trí, thế nhưng bị giam ở nhà họ Hứa, mất đi cuộc sống có cô khiến anh ta rất khó chịu.
Vốn dĩ anh ta đã lập xong tất cả kế hoạch, nào có thể đoán được sẽ có một kì đà cản mũi nhảy ra giữa đường, phá hủy hết tất cả.
Sự chênh lệch mãnh liệt khiến anh ta không cam tâm, sắp nổi điên.
“Không có em và con, anh nên làm cái gì bây giờ?”
“Em sẽ thường xuyên dẫn Tiểu Quân tới thăm anh.” Hoa Hiền Phương cực kì nhỏ giọng nói.
Túi sữa nhỏ đi lên trước, ôm lấy Hứa Nhã Thanh, “Bố ơi, con cực kì nhớ bố, mặc dù chú Ma Vương làm bố mới của con, nhưng con vẫn thích bố nhất”
Hứa Nhã Thanh kéo đứa bé vào trong ngực, “Tiểu Quân, con phải nhớ kỹ, bố chỉ có thể có một người, bất kỳ người nào cũng không thay thế được.”
Con trai là của anh ta, tuyệt đối không thể bị Lục Kiến Nghi thay thế.
Túi sữa nhỏ gật đầu, dùng khuôn mặt nhỏ cọ lấy mặt của anh ta, “Con nhớ kỹ, bố vĩnh viễn là bố là bố thân nhất của Tiểu Quân.”
“Ngoan lắm.” Hứa Nhã Thanh thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ của con trai.
Hoa Hiền Phương nhìn hai bố con, trong lòng có một sự đắng chát, mỗi ngày túi sữa nhỏ đều lẩm bẩm, lúc nào có thể nhìn thấy bố.
Cậu bé và Hứa Nhã Thanh là bố con, đột nhiên bị tách ra, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bịt kín một tầng bóng ma trên tâm hồn nhỏ của cậu bé.
“Về sau chỉ cần rảnh rỗi, mẹ sẽ dẫn con đến gặp bố, được không?” Cô vuốt ve đầu của con trai.
“Được.” Túi sữa nhỏ gật đầu, mềm mại nói, “Nếu không gặp được bố, con sẽ gọi video với bố.”
Hứa Nhã Thanh vô cùng yêu thương vuốt ve mặt của con trai, “Về sau trước khi ngủ, bố sẽ gọi video với con, kể chuyện cho con nghe giống như trước, dỗ con đi ngủ.”
Anh ta đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Mở cửa, nhìn thấy là Y Nhược, anh ta chấn động, “Cô tới làm gì?”
“Em là vợ của anh, anh đến thành phố Long Minh, đương nhiên em phải đến theo rồi.” Y Nhược vểnh miệng, tự mình đi vào, nhìn thấy Hoa Hiền Phương, liền nhíu mày lại, “Tại sao cô lại ở chỗ này, không phải cô và Thanh đã chia tay sao?”
Hoa Hiền Phương đứng lên, nắm tay con trai, “Tôi dẫn con đến thăm Thanh.”
Trên mặt Y Nhược tràn đầy vẻ không vui, “Về sau nếu thằng bé muốn tới, tôi có thể phái người đi đón, cô cũng không cần đến đây, đỡ để chồng cô hiểu nhầm.”
Hoa Hiền Phương nhìn ra được, trong mắt cô ta đầy vẻ thù địch. Trực giác nói cho cô, người phụ nữ này cũng không đơn giản, nếu không cô ta sẽ không đột nhiên xuất hiện, phá hủy hôn lễ của bọn họ.
“Cô Y, mặc dù tôi dùng thân phận của cô, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể thuận lý thành chương thay thế tôi, trở thành vợ của Hứa Nhã Thanh.”
Y Nhược co quắp khóe miệng, “Thanh vốn chính là của tôi, cô chỉ là vật thay thế tôi mà thôi.”
Cô ta còn chưa dứt lời, đã bị Hứa Nhã Thanh tiếp lời, “Nhược, chúng ta đã trở thành quá khứ, tôi đã sắp xếp luật sư nộp xin ly hôn đến tòa án, hôn nhân của chúng ta là vô hiệu.”
Cả người Y Nhược chấn động kịch liệt, giống như bị sét đánh ngang tai, “Thanh, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Anh đã từng nói, muốn yêu em cả một đời, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi, chẳng lẽ anh đã quên sao?”
“Tôi không quên, tôi tuân thủ lời hứa hẹn với cô, lúc ở khu vực tử vong Amazon, cô đã nói cái gì cô còn nhớ rõ sao? Tôi không vi phạm lời hứa hẹn với cô. Hiện tại tôi muốn có cuộc sống mới, giữa chúng ta đã kết thúc.” Hứa Nhã Thanh chững chạc đàng hoàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.