Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 283



Chương 283: Cô nhất định sẽ hối hận.

Cô ta hít thở sâu vài lần để cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Cô ta đến để làm hòa với Tần Nhân Thiên, nếu cãi nhau với Hoa Hiền Phương vào lúc này, cô ta nhất định sẽ chọc tức Tần Nhân Thiên, khiến cho anh tức giận.
Tần Nhân Thiên vốn dĩ đang cười vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy cô ta sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại, hai mắt sắc bén như mũi tên bắn thẳng vào người giúp việc phía sau, “Sao cô không tới báo cáo mà cứ để cho cô ta vào?”
Người giúp việc rùng mình, “Cô Lục không phải là bạn của anh sao ạ?”
“Cút ngay, không có việc gì thì đừng đứng đây nữa.” Anh ta khó chịu nói, người hầu vừa khóc vừa hoảng sợ chạy ra ngoài.
Lục Kiều Sam sắc mặt trắng bệch, “Tần Nhân Thiên, anh không muốn nhìn thấy em đến như vậy sao?”
Tần Nhân Thiên hừ lạnh một tiếng, “Cô sắp kết hôn rồi. Chúng ta tốt nhất đừng gặp mặt nhau nữa để không gây ra những hiểu lầm không đáng có.”
Lục Kiều Sam như bị đâm một cái, khóe miệng khẽ nhúc nhích nói, “Nếu như anh không muốn bị hiểu nhầm thì tại sao còn gặp mặt Hoa Hiền Phương chứ? Đúng là em sắp kết hôn nhưng cô ta thì sao, cô ta đã có gia đình rồi, một người phụ nữ đã có gia đình.. ”
Tần Nhân Thiên trong mắt hiện lên một tia thù địch rõ ràng, “Tôi là anh trai cô ấy, cô ấy cũng là em gái tôi. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm cũng là một chuyện rất bình thường.”
Lục Kiều Sam chế nhạo, cô ta biết rất rõ cái gọi là anh em cũng chỉ là cái cớ mà Hoa Hiền Phương bịa ra để đến gần Tần Nhân Thiên.
Hoa Hiền Phương, người phụ nữ thấp kém này. Hình như tất cả những người đàn ông trên thế gian này đều bị cô thu phục hết rồi, tình nguyện mà nghe theo cô.
“Hoa Hiền Phương có thể đúng là em gái của anh, cô ta chắc cũng không có ý gì khác nổi đâu. Cô ta đã trải qua hai đời chồng rồi, một người là Lục Kiến Nghi và người còn lại là Hứa Nhã Thanh. Không thể nào lại có thêm cả cuộc hôn nhân thứ ba nữa. Nếu không, cô ta sẽ trở thành trò đùa của toàn bộ thế gian này mất. ”
Lời nói như có như không nhắm đến Tần Nhân Thiên, khiến gân xanh trên trán anh hiện rõ hết lên.
Hiền Phương lẽ ra đã thuộc về anh ta, nếu không có nhiều chuyện xảy ra, thì bọn họ đã kết hôn và sinh con rồi, làm sao đến được lượt Lục Kiến Nghi và Hứa Nhã Thanh.
Hoa Hiền Phương ôm con trai trong lòng, cho cậu bé ăn trái cây mà không nói gì cả.
Túi sữa nhỏ nhớ đến Lục Kiều Sam, cô ta là người dì xấu xa luôn muốn ném cậu bé vào chỗ chết. Chắc cô ta đã bị mụ phù thủy độc ác nào đó ám nên mới ra nông nỗi này.
Thấy bọn họ không nói chuyện lại với mình, Lục Kiều Sam cảm thấy chính mình như bị ngó lơ, cục tức này làm sao cô ta có thể dễ dàng nuốt trôi được, hơi cao giọng nói: “Nhân Thiên, trên đời này, chỉ có em là người đối xử tốt nhất với anh, anh cũng là người duy nhất mà em yêu thương. Trong mắt em anh là người tuyệt vời nhất. Vậy nên anh phải tỉnh táo lên, đừng mất lý trí vì thứ cảm giác nhầm lẫn nhất thời nào đó, để không làm tổn hại đến thanh danh của chính mình. ”
Nói xong, cô ta lại hướng ánh mắt về phía Hoa Hiền Phương, “Còn cô, cô bây giờ đã là vợ của Lục Kiến Nghi, là mẹ của con Hứa Nhã Thanh. Nếu cô và Tần Nhân Thiên có mập mờ gì, thì Lục Kiến Nghi và Hứa Nhã Thanh nhất định sẽ không buông tha cho cô.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt: “Chị chồng, chị cứ yên tâm chuẩn bị cho tốt hôn lễ của chị, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Lục Kiều Sam tức giận nhìn cô một cái, “Tôi muốn nói chuyện một mình với Nhân Thiên, cô có thể tránh đi chỗ khác được không?”
Hoa Hiền Phương nhún vai, ôm con trai đứng dậy, “Anh à, cũng đã muộn rồi, hai mẹ con em về trước đây.”
Tần Nhân Thiên có chút phiền muộn, vốn dĩ anh đã sắp xếp một buổi tối kĩ càng như thế, nhưng đều bị Lục Kiều Sam phá hỏng cả rồi, “Khi nào có dịp chúng ta lại gặp nhau sau.”
Ngay khi Hoa Hiền Phương vừa đi, Lục Kiều Sam đã chạy tới ôm lấy anh ta, “Nhân Thiên, anh cho em thêm một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại được không? Em không muốn kết hôn với Lưu Tinh Bảo, em chỉ muốn được cưới anh, được làm vợ của anh thôi.”
Tần Nhân Thiên dứt khoát hất tay cô ta ra, đẩy cô ta sang một bên, hành động lạnh lùng và tàn nhẫn, “Lục Kiều Sam, bây giờ tôi không còn bất cứ tình cảm gì với cô nữa, vậy nên cô đừng mang thứ ảo tưởng không cần thiết đó nữa.”
Đường nét xinh đẹp trên gương mặt Lục Kiều Sam vặn vẹo, “Em có gì không bằng được Hoa Hiền Phương chứ, cô ta đã làm vợ của hai người đàn ông, nếu cả anh nữa thì chính là ba người vậy mà anh vẫn coi cô ta như bảo bối sao?”
“Cho dù không có Hoa Hiền Phương, tôi cũng sẽ không thích cô.” Tần Nhân Thiên trả lời dứt khoát không chút do dự.
Lục Kiều Sam bị đá xuống vực sâu không đáy, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, “Tần Nhân Thiên anh sẽ phải hối hận, nếu em mà gả cho người khác, anh sẽ phải hối hận!”
Tần Nhân Thiên nhún vai, cười nhẹ nói: “Trước hết tôi chúc cô có một đám cưới vui vẻ!”
Lục Kiều Sam không nhịn được nữa mà khóc lóc thảm thiết, “Tần Nhân Thiên, em yêu anh như vậy, yêu anh đến hết lòng. Làm sao anh có thể đối xử với em như vậy?Anh thật độc ác. Em muốn nguyền rủa anh, nguyền rủa anh mãi mãi không thể ở bên Hoa Hiền Phương, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn cô ta sống cùng với những người đàn ông khác. ”
Tần Nhân Thiên nghiến răng nghiến lợi, trong mắt phun ra một tia lửa giận, “Cút ra ngoài!”
“Tần Nhân Thiên anh vĩnh viễn sẽ không có được hạnh phúc!” Lục Kiều Sam khóc lóc chạy ra ngoài, nếu cô không thể có được hạnh phúc, thì anh cũng đừng mong đợi sẽ có.
Hoa Hiền Phương ra khỏi thang máy, đang định mở cửa, cánh cửa đối diện có tiếng cánh cửa kéo ra, Lục Kiến Nghi bước ra, “Bà xã, em về rồi.”
Cô cong môi, Ma Vương Tu La đúng là đã dọn đến sống thật rồi, không phải lời nói đùa của anh sao?
Túi sữa nhỏ vui vẻ chạy đến bên anh, “Chú Ma Vương, sao chú lại sống ở đây?”
Lục Kiến Nghi nhún vai, tỏ vẻ bất lực, “Mẹ con không chịu về nhà, bố chỉ có thể chuyển qua đây để sống cùng mẹ thôi.”
“Vậy con vào nhà bố chơi được không?” Túi sữa nhỏ tò mò nhìn vào trong.
“Đương nhiên, nhà của bố cũng là nhà của con mà.” Lục Kiến Nghi âu yếm xoa đầu cậu bé, sau khi Hoa Hiền Phương mở cửa, bọn họ cùng nhau bước vào.
Túi sữa nhỏ lấy bàn cờ vua ra muốn cùng anh chơi.
Vừa đặt quân cờ xuống, anh vừa hỏi: “Hôm nay con đi ăn tối với mẹ ở đâu thế?”
“Mẹ với con đến nhà chú Tần ăn tối, lúc đang vui vẻ ăn hoa quả, thì dì xấu tính lại đến, cãi nhau với chú Tần, đuổi con với mẹ đi.” Tiểu Quân chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ vẻ không hài lòng.
Lục Kiến Nghi biết dì xấu tính trong miệng con trai là đang nói ai, anh vươn bàn tay to kéo Hoa Hiền Phương ngồi xuống bên cạnh, “Em lại cãi nhau với Lục Kiều Sam à?”
Hoa Hiền Phương cong môi, “Em với chị ta không có cãi nhau, cũng không nói lời nào, vì tôi cũng không có hứng thú với Tần Nhân Thiên.”
Đôi mắt đen thăm thẳm của Lục Kiến Nghi thấp thoáng hiện lên ánh sáng, “Xem ra chị ta vẫn chưa từ bỏ Tần Nhân Thiên.”
Ánh mắt của Hoa Hiền Phương rơi qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhìn bầu trời đen kịt ở phía xa, “Chị ta cũng rất yêu Tần Nhân Thiên, nhưng đáng tiếc là chị ta luôn muốn kiểm soát Tần Nhân Thiên. Tần Nhân Thiên tự nhiên phóng túng như vậy, ghét nhất là bị người khác kiểm soát. Nhưng chị ra vẫn một mực muốn khống chế Tần Nhân Thiên, đây vốn là điều không thể nào. ”
Lục Kiến Nghi móc chóp cằm của cô, “Được rồi, đừng lo lắng chuyện của người khác nữa, ngoan ngoãn đi tắm, rồi ngôi trong phòng chờ anh.”
Cô hít sâu một hơi, tên này rõ ràng là ham muốn quá mạnh, làm sao có thể bị lãnh đạm được chứ?
Thay vào đó, Hứa Nhã Thanh đã gặp vấn đề này.
Mặc dù anh là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng trong bốn năm ở nước An Kỳ, họ chưa từng có một mối quan hệ thực chất nào, dù chỉ một lần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.