Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 291



Chương 291: Vợ đang chuẩn bị mang thai..

Dường như cô ta thừa nhận số phận của mình, nhưng thật ra trong lòng không hề chấp nhận nó.
Cô ta yêu Lục Kiến Nghi, và cô ta cũng yêu anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Anh quá tốt, quá hoàn hảo, giống như hoàng tử Apollo bước ra từ đền thờ Mặt trời, trên thế giới này, không có người đàn ông nào có thể sánh được với anh.
Cô ta muốn ở bên cạnh anh cả đời, cho dù không thể làm vợ của anh cũng không quan trọng, chỉ cần trong lòng anh có cô ta là được.
Nhưng sự xuất hiện của Hoa Hiền Phương đã phá hủy tất cả mọi thứ.
Cô ta kiên quyết chiếm trọn trái tim anh, không muốn chừa một chỗ nào cho cô.
Kể từ khi bọn họ quay lại với nhau, anh không bao giờ đến gặp cô ta nữa, trừ khi cô ta gọi điện và giả vờ nói dối anh.
Cô ta không thể ngồi đợi thêm được nữa, cũng không thể để tình trạng này tiếp diễn, cô ta nhất định phải lấy được trái tim anh.
Lục Kiến Nghi lấy ra một tấm thẻ đặt trên bàn cà phê, lên tiếng nói: “Cầm lấy đi mua trang sức phù hợp, đeo thứ không vừa vặn sẽ rất khó chịu.” Lời nói rất hoa mỹ, nhưng anh biết Kiều An hiểu rõ.
Một luồng ý lạnh toát ra từ áo vest của Kiều An, cô ta biết chính xác Lục Kiến Nghi đang nói gì, đó chắc hẳn là lời buộc tội “tố cáo” của Hoa Hiền Phương sau lưng cô ta.
Chẳng phải cô đang cãi nhau với Lục Kiến Nghi đến mức không muốn nói chuyện với nhau hay sao?
Làm sao mối quan hệ của họ lại càng ngày càng tốt như vậy, lại còn cùng nhau chuyển về biệt thự bên hồ?
Có khi nào cô ta đã bị nhìn thấu âm mưu rồi chứ?
Nghĩ vậy, cô ta âm thầm nghiến răng, xem ra người phụ nữ này không ngốc như cô ta đã nghĩ.
“Tiền lần trước anh đưa cho em vẫn chưa tiêu hết, lần này không cần nữa.” Cô ta cố hết sức giữ bình tĩnh, không để lộ ra manh mối gì, làm ra vẻ không hiểu ý của Lục Kiến Nghi.
Lục Kiến Nghi không nói gì, chỉ thờ ơ nói: “Phụ nữ phải ngoan ngoãn mới đáng yêu. Phụ nữ mà chỉ biết gây sự thì nhất định sẽ làm cho người khác khó chịu. Chỉ cần cô luôn nghe lời, vậy thì cô cũng có thể ở yên vị trí của mình.” Nói xong, anh đứng dậy và bước ra ngoài.
Kiều An giống như bị một con ong chúa đốt, khóe miệng nhếch lên đến tận tai.
Điều cô ta muốn không phải là ngồi yên một chỗ, mà là trở thành người phụ nữ yêu thích của anh.
Hoa Hiền Phương là thứ trở ngại lớn nhất, chỉ cần cô còn tồn tại thì điều ước của cô ta sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Trong thành phố Long Minh vẫn có người ghét Hoa Hiền Phương như cô ta.
Lục Kiều Sam đang ngắm nhìn những kiểu váy cưới mà nhà thiết kế mang đến.
Cô ta cảm thấy tràn đầy oán hận, khi nghĩ đến Hoa Hiền Phương và Tần Nhân Thiên thì tự nhiên nhíu mày, cô ta nóng lòng muốn lột da, bóc gân, uống máu Hiền Phương.
Tất cả đều là do ác ma này gây ra, nếu không có cô cản trở, cô ta đã gả cho Tần Nhân Thiên từ lâu rồi, sao có thể đợi đến bây giờ mới phải gả cho người khác?
Cô nhất định phải được dạy một bài học.
Cô ta tức giận ném bản vẽ thiết kế sang một bên rồi bước ra khỏi phòng khách, có một việc cô ta cần bàn bạc với mẹ mình.
Vào buổi chiều, Lục Kiến Nghi nhận được cuộc gọi từ Bà Lục và yêu cầu anh đưa Hoa Hiền Phương và các con về nhà ăn tối.
Lục Kiến Nghi không ngờ mẹ mình lại thay đổi thái độ đột ngột, cứ như mặt trời mọc từ đằng tây vậy.
Còn bản thân Hoa Hiền Phương thì lại cảm thấy đó là một bữa tiệc lớn.
Khi đi đến nhà họ Lục, bà cụ Lục rất vui vẻ, nhanh chóng đi ra kéo túi sữa nhỏ đến bên cạnh ngồi.
Khi bà Lục nhìn thấy điều này, bà ta âm thầm cười nhạo một tiếng, cô không phải là cháu ruột của bà cụ, có cần phải tử tế như vậy không?
Thật sự bà ta chưa bao giờ chấp nhận Hoa Hiền Phương, nếu không phải Lục Kiều Sam gọi điện thoại cho bà ta, bà ta sẽ không bao giờ để Hoa Hiền Phương tới làm cho người khác ngứa mắt.
Lục Kiều Sam nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Hoa Hiền Phương, cố ý hỏi: “Cô tự mình thiết kế chiếc nhẫn này à?”
“Không phải, là do Kiến Nghi tự tay thiết kế.” Hoa Hiền Phương nhún vai, nhẹ nói.
Lục Kiều Sam bĩu môi, Lục Kiến Nghi thật sự coi người phụ nữ này như bảo bối, còn tự tay thiết kế một chiếc nhẫn cho cô, thực sự là nhàn rỗi quá rồi!
“Hiền Phương, hiện tại cô là nhà thiết kế trang sức hot nhất, lại đoạt giải thưởng ở Mỹ. Tôi muốn cô thiết kế một chiếc vòng cổ kim cương để đeo ở đám cưới của tôi, như vậy có được không?”
Cô ta còn cố ý dùng giọng điệu ôn hòa, giống như đây là yêu cầu giữa người nhà với nhau, Hoa Hiền Phương như vậy sẽ khó từ chối.
Hoa Hiền Phương nhàn nhạt nhìn cô ta, trực giác nói cho cô biết chuyện này nhất định là cạm bẫy.
Nhưng Bà cụ Lục, Lục Vinh Hàn cùng Tư Mã Ngọc Như đều ở nơi đó, nếu như từ chối ngay tại chỗ, thật ra cũng không hợp lý.
May mắn thay, trước khi cô chuẩn bị nói, thì Lục Kiến Nghi đã từ chối trước: “Vợ tôi gần đây rất bận. Tôi sợ tôi không có thời gian, vì vậy chị hãy nhờ người tài giỏi khác làm cho.” Lục Kiều Sam nghe vậy thì vô cùng tức giận, “Dù bận thế nào đi nữa, chảng lẽ ngay cả thời gian để thế kế một sợi dây chuyền cũng không có sao, hơn nữa, không phải công ty em là doanh nghiệp trang sức cao cấp sao? Chẳng lẽ nhà thết kế không muốn nhận đơn đặt hàng từ người thân như chị, có phải không? ”
“Có nhiều nhà thiết kế giỏi hơn, nếu như chị vẫn muốn đặt hàng, vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho chị.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói.
Lục Kiều Sam nghe vậy thì bĩu môi: “Sở dĩ chị muốn các em thiết kế dây chuyền này cho chị là nhân cơ hội này để giảm bớt mối quan hệ căng thẳng giữa chúng ta. Cho dù chúng ta có mâu thuẫn gì trước đây, mà chị cũng sẽ kết hôn ngay bây giờ. Cho nên chị hy vọng chúng ta có thể bỏ qua những mâu thuẫn trước đó. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sống trong sự hòa hợp. Nếu em trai và em dâu không sẵn sàng thiết kế dây chuyền, cũng giống như không muốn bỏ qua, vẫn ghét chị và không muốn làm hòa với chị rồi.”
Cô ta đã nói đến mức này, nếu Hoa Hiền Phương vẫn nhất quyết muốn từ chối một lần nữa, có vẻ như không hợp lý cho lắm.
Sau khi uống một ngụm trà, Hoa Hiền Phương cười nhẹ: “Em không phải không muốn nhận, chẳng qua là lo thiết kế của em sẽ không làm cho chị hài lòng.”
“Tôi không phải người kén chọn, dù là phong cách nào, chỉ cần là cô thiết kế, tôi đều có thể chấp nhận nó.” Lục Kiều Sam buông tay, ra vẻ tốt bụng.
Bà cụ Lục liếc nhìn cháu gái, nếu thật sự cô ta thật sự đã nghĩ thông suốt, đồng ý chung sống hoà thuận với Hoa Hiền Phương, thì đây cũng coi như là chuyện tốt.
“Hiền Phương, nếu chị gái thực sự yêu cầu muốn làm hoà, vậy thì đồng ý với chị ấy. Oan gia dễ giải, sau tất cả, chúng ta vẫn là một gia đình.”
“Vâng.” Hoa Hiền Phương gật đầu, bà cụ Lục đã nói như vậy rồi, cho dù cô không đồng ý thì cũng phải chấp nhận.
Trên mặt Lục Kiều Sam hiện lên một nụ cười quỷ dị, người khác rất khó phát hiện ra.
Hoa Hiền Phương, chúng ta hãy chờ xem.
Lục Kiến Nghi giơ tay lên rồi đặt vào bụng dưới của Hoa Hiền Phương: “Vợ tôi đang mang thai. Cô ấy không thể làm việc quá chăm chỉ được. Chị không thể đưa ra yêu cầu như thế được, nếu không, chị có thể mời người nào đó giỏi hơn để thiết kế.”
“Đừng lo lắng, chị sẽ không để cô ấy phải mệt mỏi.” Lục Kiều Sam trừng mắt nhìn anh, cho dù là mang thai, cô ta cũng không biết đó là mầm mống của ai.
Sau bữa tối, cô ta lấy một tấm ảnh từ điện thoại của mình lên: “Viên kim cương hồng này sẽ được dùng làm kim cương chính của sợi dây chuyền. Vài ngày nữa, tôi sẽ thu xếp người gửi đến công ty của cô.”
Hoa Hiền Phương xem thử đây là một viên kim cương hồng rất lớn, ít nhất là mười carat, rất có giá trị.
“Tôi hiểu rồi, mấy ngày nay, tôi sẽ thiết kế các kiểu cho chị chọn.”

Kim cương được gửi đến vào thứ sáu, cô ta không hề gọi điện báo trước cho Hoa Hiền Phương.
Đúng lúc Hoa Hiền Phương tình cờ gặp một khách hàng bên ngoài, cho nên cô thông báo trợ lý đưa nhân viên từ bộ phận thẩm định đến kho bạc, đồng thời liên tục nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận xem xét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.