Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 311



Chương 311: Quả quyết một chút.

Cô còn chưa dứt lời, Lục Kiều Sam liền thừa cơ hỏi: “Chẳng lẽ cô mang thai à?”
Vẻ mặt Hoa Hiền Phương không có chút thay đổi nào, cô nhún vai, biểu cảm hoàn toàn tự nhiên: “Tôi là con dâu của nhà họ Lục, sinh con nối dõi cho nhà họ Lục là điều đương nhiên, chờ tôi điều dưỡng cơ thể lại thật tốt, tự nhiên sẽ mang thai.”‘
“Vậy bây giờ cô có mang thai hay không mang thai?” Lục Kiều Sam không bị dáng vẻ của cô làm cho ngớ ngẩn, dứt khoát hỏi rõ ngọn ngành.
Lục Kiến Nghi trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Đừng lo chuyện bao đồng, lo cho tốt hôn lễ của chị đi, đừng xen vào chuyện của người khác.
Lục Kiều Sam hừ nhẹ một tiếng: “Em khẩn trương cái gì, sợ tin tức cô ta mang thai bị tiết lộ ra ngoài à? Đợi mấy ngày nữa bụng lớn rồi, có che cũng không che được.”
Một tia lạnh toát ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi: “Nếu chị lại dám gây sóng gió gì, vậy thì cứ làm con cóc ghẻ sống qua ngày đi!”
Sau lưng Lục Kiều Sao liền toát mồ hôi lạnh, gân như theo bản năng ôm lấy mặt, cô ta hiểu ý của Lục Kiến Nghi, anh muốn biến gương mặt cô ta thành như cóc ghẻ.
“Chị cũng chỉ quan tâm em thôi, sợ em lại bị cắm sừng. Nếu em không cảm kích thì coi như chị chưa từng nói qua là được!”
“Giữa tôi và chị đã chẳng còn cái tình cảm gì mà nói nữa cả.” Giọng nói của Lục Kiến Nghi vô cùng lạnh lùng, cứ như băng nơi Bắc Cực, khiến cho nhiệt độ trong sảnh lớn giảm xuống không phanh.
Bà Lục đi tới, nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Cho dù trước kia con gái óc làm ra chuyện gì thì quan hệ chị em ruột thịt vẫn không có cách nào chặt đứt. Con trai làm thế này cũng vô tình quá rồi.
“Kiến Nghi, sao con có thể nói như vậy? Kiều Sam là chị ruột của con. Trước kia coi như nó làm sai thì con cũng không nên tuyệt tình như vậy, hai chị em sao có thể hận thù nhau được chứ.”
Lục Kiến Nghi còn định nói gì, nhưng lại nuốt xuống, trên mặt đầy vẻ không hài lòng.
“Đi thôi, chúng ta tới vườn hoa, nơi này khó chịu quá.”
Hoa Hiền Phương gật đầu, nắm tay con trai, cùng nhau đi ra ngoài.
Lục Kiều Sam vẫn dùng ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào bờ eo thon của cô, ánh mắt lóe lên tia lạnh: “Mẹ, con chắc chắn là ả khốn nạn này có thai. Cô ta mà sinh con, địa vị sẽ ổn định, sau này muốn đuổi đi cũng không được.”
Bà Lục vỗ vai cô ta: “Con tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, cô ta có thai hay không, còn đừng quản, tránh hiềm nghi.”
Lục Kiều Sam nghiến răng, cô ta nuốt không trôi cơn tức này, Hoa Hiền Phương muốn giấu diếm mọi người thì cô ta chắc chắn sẽ không thể để cho cô đạt được.
Cô ta nói bóng nói gió tin tức này cho Tiêu Ánh Minh, Tiêu Ánh Minh cũng truyền ra trong vòng bạn bè, một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ người trong giới danh lưu đều biết chuyện, bao gồm cả Tần Nhân Thiên.
Lục Kiến Nghi cực kỳ nôn nóng, một cước đá Tiêu Ánh Minh ra khỏi Leas.
Hoa Hiền Phương vì để chứng minh mình không mang thai, post một tấm ảnh mình đang tập động tác yoga trên facebook, có điều ảnh chụp được trải qua PS chuyên nghiệp, rất khó phát hiện ra sơ hở.
Nhưng trong giới thượng lưu vẫn có rất nhiều người tin cô mang thai.
Dù sao hai người đều khỏe mạnh, chuyện mang thai có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Tần Thiên Nhân nghe được tin này, giống như sét đánh ngang tai.
Mặc dù biết đây là chuyện sớm muộn, thế nhưng vẫn khó tiếp nhận được sự thật này.
Người đàn ông đeo mặt nạ gọi điện tới: “Tục ngữ có câu ra tay trước thì chiếm được lợi thế, lúc ở hải đảo, nếu anh quả quyết một chút, ngủ với cô ta thì đứa bé trong bụng cô ta sẽ là của anh rồi.”
Gân xanh trên trán Tần Thiên Nhân nhấp nhô lên xuống: “Chuyện này không liên quan tới anh.”
Tên đàn ông đeo mặt nạ cười ha ha: “Chuyện trở nên khó giải quyết rồi, độ khó càng tăng thì càng kích thích hơn. Chỉ cần cô ta chưa khôi phục được trí nhớ, anh vẫn có khả năng giành phần thắng.”
Anh ta muốn làm chút chuyện đối với đứa bé này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.