Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 327



Chương 327: Sơ hở bất lợi.

“Tôi không cần cô ta đỡ được Kiều Sam, tôi chỉ cần cô ta kéo Kiều Sam một cái là được. Các người nhìn kỹ video theo dõi mà xem, cô ta tránh sang bên cạnh đã vô cùng an toàn rồi, chỉ cần cô ta duỗi tay ra kéo Kiều Sam một cái, nói không chừng Kiều Sam có thể đứng vững, sẽ không ngã như vậy. Còn cả ả vệ sĩ bên cạnh cô ta nữa, người bị ngã cô ta không đỡ lại đỡ người không ngã, ả làm cái quái gì vậy chứ? Nếu như không nghe người khác sai bảo cố ý đứng im ở đó, chính là cực kỳ đần độn, nên đuổi ả ta đi ngay, biến khỏi đây ngay lập tức.”
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi càng thêm âm u và thâm trầm, trong đôi mắt ấy lúc này chỉ có ánh lửa giận dữ đang cháy bập bùng. “Nhiệm vụ của cô ấy là bảo vệ Hiền Phương, những người khác cô ấy sẽ không quan tâm, cho dù là con đi chăng nữa cũng như vậy.”
Miệng bà Lục khẽ mấp máy, giống như bị ong vò vẽ dốt.
Bà ta đưa mắt ra hiệu cho Lục Kiều Sam, Lục Kiều Sam bắt đầu khóc, “Mẹ, Hoa Hiền Phương hẳn vẫn còn oán hận con vì trước kia làm không ít chuyện ảnh hưởng tới con của cô ta, nhưng rõ ràng con cũng không cố ý. Là Hoa Mộng Lan nói với con, trước khi gả cho Kiến Nghi Hoa Hiền Phương sống vô cùng cẩu thả, có quan hệ với rất nhiều người đàn ông. Ngay trước khi đến thành phố Long Minh hai ngày, cô ta đã đi thuê phòng với người đàn ông khác ở khách sạn. Con của cô ta chắc chắn không phải của Kiến Nghi. Con chỉ muốn bí mật khiến đứa bé đó sinh non, không muốn khiến Kiến Nghi mất thể diện, không muốn nhà họ Lục mất hết thể diện. ”
Những lời này không chỉ chỉ ra động cơ gây án của Lục Kiều Sam, mà nó còn là bôi bác cô ta dành cho Hoa Hiền Phương.
Mợ ba nói: “Những gì Hoa Mộng Lan kể có lẽ là chính chuyện của cô ta ấy chứ! Trong buổi đấu giá vài ngày trước, mợ gặp Hoa Mộng Lan, cô ta cặp với một ông già, nghe đâu ông già đó là bố của bạn trai cũ đã mất trước đó của cô ta. Con nói xem, cuộc sống của con bé đó hỗn loạn đến mức nào chứ? ”
Những lời này vô hình giải vây cho Hoa Hiền Phương và khéo léo xác nhận sự vô tội của cô.
Lục Kiều Sam thở hổn hển: “Mợ à, Hoa Mộng Lan lớn lên cùng với Hoa Hiền Phương, ai có thể hiểu rõ Hoa Hiền Phương hơn cô ta, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả ai biết được chứ!”
Lục Kiến Nghi ôm lấy vai Hoa Hiền Phương, “Ai dám bôi nhọ vợ tôi, tôi cắt lưỡi người đó.” Hoa Hiền Phương vô tội hay không chỉ có anh có quyền lên tiếng.
Anh không cần nói thêm gì, chỉ một câu nói này thôi cũng đủ để chứng thực hết tất cả.
Hoa Hiền Phương quay đầu lại cười với anh, “Em không quan tâm những lời ác độc đó, chỉ cần anh tin em là được.”
Trán Bà Lục nổi cả gân xanh, ả đàn bà hạ tiện này nhất định cho con trai bà ăn bùa mê thuốc lú gì khiến nó mất đi lý trí, mới có thể bảo vệ cô ta như vậy.
“Nói năng cho cẩn thận, cho dù quan hệ giữa anh và Kiều San có như thế nào đi nữa, anh cũng phải nhớ kỹ một điều, con bé là chị ruột của anh, cùng một mẹ đẻ ra, cùng một dòng máu. Vợ cho dù tốt đến đâu cũng chỉ là một bộ quần áo, lúc nào muốn thay chẳng được, nhưng chị em máu mủ không thể nào cắt đứt được. ”
Bà đang chơi trò tình thân với con trai, nhưng Lục Kiến Nghi căn bản chẳng thèm để ý tới, anh chậm rãi đáp lại: “Nếu nói như mẹ, vậy trong mắt bố mẹ chẳng phải chỉ là một bộ quần áo thôi hay sao?”
Anh còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Lục Vinh Hàn đáp lại một câu, “Bộ quần áo này tôi mặc cũng không vừa người.”
Lời nói của hai cha con như hai cái tát vô hình vào mặt bà Lục, một bên trái và một bên phải khiến hai má bà đau nhói.
Mợ hai và mợ ba đưa mắt nhìn nhau.
Theo quan điểm của họ, việc bà Lục khiến quan hệ giữa mình và con trai con dâu trở nên gay gắt như vậy là không khôn ngoan một chút nào.
Không nói đến tình cảm giữa Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi, chỉ riêng việc cô là cháu dâu do ông cụ quyết định, cái ghế chủ mẫu nhà họ Lục tương lai nhất định thuộc về Hoa Hiền Phương thôi, bà ta cùng Kiều Sam muốn đổi Hoa Hiền Phương đi là chuyện không thể.
“Chị dâu, hãy để tôi nói một câu công bằng. Dù chị yêu Kiều Sam đến đâu nhưng dù gì con bé cũng đã lấy chồng. Sau này chị còn sống với Hoa Hiền Phương và Kiến Nghi, mọi người cố tìm tiếng nói chung, gác lại mâu thuẫn sang một bên, hà tất khiến quan hệ đôi bên trở nên căng thẳng như vậy.”
Dì hai chưa kịp nói xong đã bị Lục Kiều Sam cắt ngang, “Cô ta giết con của con, chẳng lẽ con không thể đòi lại công bằng cho mình hay sao? Nếu lần này cứ như vậy bỏ qua cho cô ta, lần sau cô ta ra tay sẽ càng nặng hơn, không giết chết con không thôi.”
Mợ ba thở dài, “Kiều Sam, con luôn nói Hoa Hiền Phương hãm hại con, con có chứng cứ sao? Nói không không đủ, nhất định phải có chứng cứ.”
Lục Kiều Sam bĩu môi, “Nếu có chứng cứ, con sớm đã xét nát mặt ả đàn bà độc ác này rồi. Chính vì không tìm được chứng cứ chính xác, con mới đề nghị tổ chức một cuộc họp gia đình và để mọi người điều tra giúp con.”
“Chị chính là bị chứng hoang tưởng bị hại.” Lục Kiến Nghi nói.
Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú rồi, tôi nhất định phải để cậu nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.”
Hoa Hiền Phương im lặng hồi lâu, lặp đi lặp lại xem đoạn video giám sát, đáy mắt cô thoáng hiện sự sắc bén.
“Chị cả à, từ khi chị giẫm phải viên bi đến khi ngã xuống đất là một phút năm giây, viên bi to như vậy chẳng lẽ chị không có cảm giác nào hay sao?”
Lục Kim Sam thầm nguyền rủa, ả đàn bà này quan sát rất kỹ.
Tất nhiên cô ta biết mình giẫm lên viên bi bởi chính cô ta cố tình giẫm lên nó.
Nhưng cô ta không thể nói ra điều đó được, cô ta chỉ đành trả lời một cách đối phó, “Tôi ấy cho rằng mình giẫm phải một hòn đá.”
“Lúc đó chị không sợ cục đá làm vướng chân hay sao?” Hoa Hiền Phương hùng hồn hỏi.
Khuôn mặt Lục Kiều Sam khẽ giật giật, “Hoa Hiền Phương, cô muốn nói gì?”
“Nếu là tôi, cho dù dưới chân bị giẫm lên cái gì, chỉ cần là dị vật, tôi sẽ lập tức tránh ra, mà không phải là tiếp tục giẫm lên.” Hoa Hiền Phương thong thả nói, giọng nói ung dung không có chút cảm xúc, giống như chỉ đơn giản thuật lại một sự thật.
Lục Kiều Sam giống như bị giẫm phải đuôi, cơ thể khẽ run lên, cô ta gần như vô thức rũ mi xuống, che đi đôi mắt có thể để lộ bí mật của mình.
“Tôi lúc ấy đang để ý Hạ Sênh nên không nghĩ nhiều.”
“Nói đến đây, tôi cũng có chút kỳ quái. Rõ ràng cô đối diện với Hạ Sênh, nhưng sao lại ngã về phía tôi?” Mỗi một chữ Hoa Hiền Phương nói ra đều giống như viên đạn bắn trúng tử huyệt của cô ta, giống như muốn biến cô ta thành củ hành tây, bóc xuống từng lớp vỏ một.
Lục Kiều Sam nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, “Tôi muốn bước tới chào hỏi cô, nhưng tôi không ngờ lại vấp phải viên bi.”
Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía cô nhỏ, “Cô à, cháu có thể mời mọi người ra bãi cỏ bên ngoài không? Cháu muốn làm một cuộc thí nghiệm.”
Cô nhỏ gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài.”
“Đi đâu mà đi, cô à, cô đừng nghe cô ta nói, cô ta đang bày mưu tính kế, có lẽ là đang bày ra âm mưu gì đó.” Lục Kiều Sam hung ác trừng mắt nhìn Hoa Hiền Phương, âm thầm cảm thấy chột dạ, cô ta e sợ Hoa Hiền Phương lại tìm ra được thêm một sơ hở nào gây bất lợi cho cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.