Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 335



Chương 335: Cứu binh.

Lục Kiến Nghi búng nhẹ vào trán cô, “Bà ấy coi em trở thành nơi trút giận, em còn cảm thấy bà ấy đáng thương?”
Cô thở dài, “Người bố yêu là mẹ nhỏ, ông chưa bao giờ yêu bà. Bao nhiêu năm như vậy nhưng bà chưa một lần có được tình yêu của chồng, còn phải chia sẻ chồng mình với người phụ nữ khác, không thể không nói, đây cũng là một loại bi ai.”
Lục Vinh Hàn tôn trọng bà, chưa từng vắng vẻ bà, mỗi tháng sẽ dành một nửa thời gian để ở trong phòng bà, nhưng trái tim không ở người ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì?
Lục Kiến Nghi nhún vai, vẻ mặt nhàn nhạt, không chút cảm xúc, “Đó là do chính bà ấy lựa chọn, biết rõ là ngõ cụt nhưng vẫn đâm đầu đi vào, còn có thể trách ai được. Nếu làm ra quyết định thì phải có dũng khí chịu hậu quả.”
Anh trả lời vô cùng lý trí, không thiên vị bất cứ bên nào.
Từ lúc năm tuổi anh đã bị tách khỏi bà Lục đưa ra nước ngoài sinh sống cho nên tình cảm giữa hai mẹ con không mấy thắm thiết.
Lục Vinh Hàn đưa anh ra nước ngoài là vì muốn anh có môi trường học tập tốt hơn cũng như trường trành hơn, đồng thời đây cũng là biến tướng trả thù của ông dành cho Bà Lục.
Không có con trai, bà Lục chỉ đành đêm tất cả sự chú ý của mình đặt lên người con gái. Lục Kiều Sam bởi vì loại yêu chiều biến tướng này mà trở thành “phế vật” ương ngạnh.
Hoa Hiền Phương ôm lấy khuỷu tay của anh, “Khoảng thời gian này hẳn là những ngày tháng đau khổ nhất của mẹ, anh vẫn nên đi thăm bà thường xuyên đi, an ủi mẹ một chút. Dù sao đi nữa, mẹ cũng là mẹ của anh. Quan hệ huyết thống giữa hai người không thể nói cắt bỏ là có thể cắt bỏ được.”
Anh cúi đầu, hôn lên tóc cô, tình yêu trong mắt nồng đậm đến mức không thể nào hòa tan được.
Cô khoan dung, thiện lương, nhưng cũng không mềm yếu, chỉ tiếc trong đầu mẹ anh chỉ toàn là thành kiến không nhìn thấy được ưu điểm của cô.
Bà Lục dọn vào biệt thự Lục Nam, trước khi thủ tục ly hôn hoàn tất, bà chỉ có thể ở đây.
Lục Kiều Sam nghe thấy mẹ mình cũng bị đuổi ra, khuôn mặt lập tức biến sắc, cuống quít chạy tới tìm bà ta.
“Mẹ, Hoa Hiền Phương thật là đáng sợ. Bây giờ cô ta lên làm chủ mẫu, về sau chúng ta liền xong rồi, không còn cơ hội quay trở lại nhà họ Lục.”
Bà Lục siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chúng ta không thể nhận thua như vậy được, chỉ cần còn có một ngày mẹ không ký tên, cuộc hôn nhân này không thể ly được.”
Lục Kiều Sam ôm vai bà, “Mẹ con chúng ta phải nhanh chóng gọi cho ông bà ngoại với cậu để bọn họ mau chóng tới giúp chúng ta. Mẹ con có nhà mẹ đẻ, có chỗ gựa không giống ả đàn bà thấp kém không có chút nào bối cảnh, muốn giải quyết thế nào cũng được Hoa Hiền Phương kia.”
Đối với cô ta mà nói, bà Lục chính là chỗ dựa của cô ta. Bà Lục thất thế, cô ta cũng xong đời.
Cô ta phải nhanh chóng nghĩ cách để bà Lục đoạt lại vị trí chủ mẫu, để bà đông sơn tái khởi.
Nơi đáy mắt bà Lục hiện lên sự lạnh lùng hung ác, “Con nói đúng, mẹ đường đường là thiên kim nhà họ Y, sao có thể để một ả đàn bà thấp kém ti tiện bắt nạt được.”
Bà cầm lấy di động, gọi điện thoại cho nhà mẹ đẻ.
……
Ngồi lên cái ghế chủ mẫu, Hoa Hiền Phương mới chân chính hiểu rõ cách thức quản lý gia tộc của nhà họ Lục.
Cô vốn cho rằng là chủ mẫu chỉ đơn giản là quản lý biệt thự cao cấp cùng với đám người hầu, không nghĩ tới trọng trách của chủ mẫu lại phức tạp hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Gia tộc họ Lục có quỹ hội lên tới mấy triệu đô la Mỹ, tộc trưởng là người quản lý và nắm giữ quỹ hội, chủ mẫu là người kiểm soát quỹ hội, phụ trách kiểm tra xem thành viên trong gia tộc được vào quỹ hội, hoặc ai bị xóa tên.
Một khi có tên trong quỹ hội có nghĩa là cả đời này không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, không cần làm việc cũng có tiền tới tay.
Nhà họ Lục không hề trọng nam khinh nữ, tuy rằng sau khi con gá lấy chồng không thể tùy tiện ra vào nhà mẹ đẻ như trước nhưng vẫn là thành viên trong gia tộc, têm cũng có thể vào quỹ hội, được gia tộc quan tâm
Lục gia cũng không trọng nam khinh nữ, nữ nhi ngoại gả lúc sau, tuy rằng không thể giống như trước giống nhau tùy ý ra vào nhà mẹ đẻ, nhưng vẫn như cũ thuộc về gia tộc thành viên, tên cũng làm theo có thể xếp vào quỹ hội, được đến gia tộc chăm sóc.
Tuy rằng tin tức Lục Kiều Sam bị đuổi r khỏi nhà họ Lục còn chưa công bố ra ngoài, nhưng gia tộc đã xử ký chuyện này, tên của cô ta cũng sẽ bị gạch khỏi quỹ hội. Về sau cô ta sẽ không còn nhận được chi phí sinh hoạt cũng như tiền tiêu vặt, hoàn toàn phải dựa vào nhà chồng.
Hoa Hiền Phương lo lắng con trai bởi vì bị ném xuống ban công mà sợ hãi, muốn ngủ cùng thằng bé nhưng Túi Sữa Nhỏ cứng cỏi hơn những gì cô nghĩ, cậu xòe tay nói, “Mẹ đừng lo lắng cho con, con không sao hết. Chỉ cần có bố Ma Vương ở đây, con cái gì cũng không sợ bởi vì bố nhất định sẽ cứu con.”
Hoa Hiền Phương vô cùng yêu thương xoa xoa đầu của cậu, “Về sau mẹ cùng bố Ma Vương sẽ bảo vệ Tiểu Quân thật tốt, không ai có thể làm hại Tiểu Quân của mẹ được cả.”
Vài ngày sau, người nhà họ Y tới, anh trai thứ ba của Y Hạ Linh Lan- Y Hạ Minh.
Nhà họ có ba người con trai, anh cả làm chính trị, anh hai là người quản lý gia tộc, còn anh ba làm về pháp luật.
Bà Lục là em gái út, từ nhỏ đã được bố mẹ và các anh nuông chiều.
Ngay sau khi nhận được điện thoại của cô, hai ông bà nhà gọ Y lập tức cử người con thứ ba về Trung Quốc, giải quyết cuộc hôn nhân này của con gái.
Nhìn thấy cứu binh, hai mẹ con bà Lục lập tức khóc rống lên, trông cực kỳ thê thảm.
Y Hạ Minh thở dài, “Lúc trước khi Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như quay về bên nhau anh đã khuyên em ly hôn đi. Em cố tình không nghe, để mình chịu uất ức cho Tư Mã Ngọc Như vào cửa, ba người hôn nhân sao có thể hạnh phúc được chứ?”
Khuôn mặt bà Lục vặn vẹo một cách đáng sợ, “Cho dù con ả Tư Mã Ngọc Như đó có được yêu chiều đến đâu cũng không thể sinh con trai được cho nên em mới không để ả vào mắt. Người chân chính hại em và Kiều Sam thê thảm như thế này là tai tinh mà Kiến Nghi cưới về- Hoa Hiền Phương.”
Y Hạ Minh bất ngờ, nở nụ cười quái lại, “Cho nên em bị con dâu của chính mình đánh bại?”
Bà Lục mím môi, “Nó là ôn thần, cực kỳ thấp kém.”
Lục Kiều Sam ở bên cạnh không ngừng gật đầu, “Bác ba, cháu kể cho cậu nghe, con ả kia vô cùng xấu xa, trong đầu toàn mưu kế, âm hiểm độc ác, gian xảo thâm trầm. Cháu cam đoan là ả cho Kiến Nghi và nhà họ Lục ăn bùa mê thuốc lú nên mới khiến bọn họ hồ đồ, mất hết lý trí cái gì cũng nghe cô ta như vậy.”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói. Mỗi ngày cô ta đều ở trong lòng nguyền rủa Hoa Hiền Phương một trăm lần, hy vọng có một ngày nguyền rủa có thể trở thành sự thật, khiến Hoa Hiền Phương chết không có chỗ chôn.
Y Hạ Minh đỡ trán.
Nếu như bởi vì Tư Mã Ngọc Nhi, ông ta còn có lý do thoái thác, rốt cuộc Tư Mã Ngọc Như danh không chính ngôn không thuận, Lục Vinh Hàn không thể chiếm lý được.
Mà bây giờ mấu chốt lại nằm ở mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, ông cũng không tiện nhúng tay vào.
“Xem ra Kiến Nghi lấy được cô vợ rất lợi hại, để buổi chiều anh đến nhà họ Lục gặp cô ta một lần xem sao.”
Y Hạ Minh vừa tới thành phố Long Minh, nhà họ Lục đã nhận được tin tức.
Lục Vinh Hàn sớm đã đoán được Y Hạ Linh Lan sẽ gọi cứu viện, ông ta cũng biết rõ cuộc hôn nhân này của ông ta và Y Hạ Linh La không dễ dàng chấm dứt như vậy.
Trước kia, việc làm ăn nhà họ Lục không dính dáng quá nhiều đến nhà họ Y, bây giờ không ít dự án ở nước ngoài của nhà họ Lục đều có hợp tác với nhà họ Y, đứng từ lợi ích của gia tộc tới ssuy xét, việc ly hôn của hai người họ có ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng vì sự bình yên của gia tộc, sau khi ông và bà cụ cẩn thận bàn bạc với nhau xong, vẫn quyết định làm ra chuyện này.
Y Hạ Minh vừa vào cửa liền thấy người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên sô pha.
Lòng ông có chút nao nao, trước kia ông ta chưa từng gặp qua người phụ nào đẹp như tiên như yêu, đẹp đến như không có thật giống thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.