Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 401



Chương 401: Dỗ phụ nữ không có thành ý.

Vẻ mặt Hoa Hiền Phương trở nên nghiêm túc: “Về sau anh ta hỏi em, thì em hãy nói chị không có ở đây.”
Hoa Phi vỗ vỗ vai của cô, nhìn chị gái mà mình hiểu rõ nhất.
Ở trước mặt người nhà, cô không bao giờ che giấu cảm xúc của mình, sướng vui giận buồn đều viết lên mặt.
“Chị gái à, mặc kệ anh rể lại làm gì chuyện gì sai chọc chị tức giận, chị phải nhớ kỹ mình là phụ nữ mang thai, thường xuyên tức giận, sẽ không tốt cho em bé đâu. Lấy điện thoại di động ra, ghi lại mấy chuyện không vừa ý này vào để nhớ, chờ sau khi sinh xong, chúng ta cùng nhau dạy dỗ lại anh ấy, đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
Trong lòng Hoa Hiền Phương tức giận như có cơn bão dội lên, về chuyện này cô sẽ không thỏa hiệp, đây là vấn đề về nguyên tắc.
“Phi, có một việc chị cảm thấy hẳn là để em biết, bởi vì em là một trong những người bị hại.”
“Chuyện gì vậy chị?” Hoa Phi tò mò.
“Vương Đào chết, chết do tai nạn xe cộ.” Cô nói thật nhỏ.
“Vương Đào, có phải đó là tên say rượu gây chuyện bỏ chạy không?” Trong mắt Hoa Phi lóe lên một tia lửa hận thù, quá tốt rồi, báo ứng rốt cuộc đã đến, ông trời đúng là có mắt. Nếu anh Thạch ở trên trời có linh biết chuyện này, khẳng định sẽ rất vui vẻ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Hiền Phương dần dần nổi lên một tia cười lạnh thê lương: “Không phải ông trời có mắt, hắn ta cũng không phải thật sự là người gây ra họa, hắn ta đổ vỏ thay người khác thôi.”
“Cái gì?” Hoa Phi kinh hãi nhảy dựng lên: “Ai là thủ phạm thật sự?”
“Chị còn chưa có điều tra ra.” Hoa Hiền Phương lắc đầu: “Điều duy nhất chị biết được là Lục Kiến Nghi biết chuyện này. Lục Kiến Nghi cũng là gần đây mới biết được chuyện này, nhưng anh ta muốn bao che cho người gây ra họa, không chịu giao kẻ đó ra.”
Hoa Phi siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay trong không khí phát ra tiếng kẽo kẹt: “Người kia thật sự có quan hệ gì với anh rể, tại sao anh rể phải làm như vậy?”
Con ngươi Hoa Hiền Phương nhìn vào khoảng không, lông mi dài rũ xuống: “Chị cũng không biết, căn bản chị cũng không hiểu rõ Lục Kiến Nghi, có lẽ hôn nhân của chị và anh ta ngay từ đầu tới cuối đều là một sai lầm.”
Hoa Phi ôm vai của cô: “Chị, đúng thật là từ lúc vừa mới bắt đầu, chị không có ý định trở lại bên cạnh anh rể, đúng không? Chị ở bên anh Hứa còn vui vẻ hơn một chút.”
Hoa Hiền Phương không có trả lời, ở trong lòng thầm chấp nhận.
Cô vốn cho là sau khi trải qua sinh ly tử biệt, Lục Kiến Nghi sẽ đối xử với cô so với bốn năm trước tốt hơn một chút, nhưng mà cũng không có, anh chiều chuộng, anh dịu dàng đều là mặt ngoài.
Trên thực chất, anh không tin cậy cô chút nào, chưa từng xem cô như người bạn tri kỷ, ngay cả Kiều An cũng quan trọng hơn cả cô.
Họ thiếu yếu tố cảm xúc quan trọng nhất của chồng và vợ, đó là sự chân thành và trung thực.
“Chị đã không còn đường lui rồi, vò đã mẻ còn sợ gì nát.”
“Chị, chị cũng không phải vò mẻ, coi như chị kết hôn, sinh con, thì cũng có rất nhiều đàn ông theo đuổi. Anh Hứa không phải một mực chờ đợi lấy chị sao? Giữa hai người có chút tình cảm, không chừng còn có thể nối lại duyên phận trước đó.” Hoa Phi an ủi.
Bên ngoài viện truyền đến âm thanh động cơ ô tô, nhìn thấy Lục Kiến Nghi từ trong xe bước ra, Hoa Hiền Phương lập tức quay người đi vào nhà, rõ ràng là đang tận lực né tránh anh.
Lục Kiến Nghi nhìn thấy hết, trong lòng anh trào lên sự căm phẫn.
Hoa Phi mở cửa phụ của sân đi ra, cũng không có ý mời anh vào, mà là ngăn tại ở cổng.
“Anh rể, anh đi về trước đi, chị tôi hiện tại không muốn gặp anh.”
“Anh tới thăm bố mẹ vợ.” Lục Kiến Nghi trầm thấp nói.
“Lòng tốt của anh tôi sẽ nói lại cho bố mẹ.” Hoa Phi mang theo vài phần lãnh đạm nói: “Chị tôi đã kể tất cả sự tình cho tôi biết. Tôi vẫn luôn xem anh là anh rể, không nghĩ tới anh căn bản là không có xem chúng tôi như người một nhà.”
Lục Kiến Nghi nặng nề thở dài: “Phi, sự tình không phải như cậu nghĩ đâu.”
Hoa Phi hừ nhẹ một tiếng: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, anh cũng không thể bao che cho hung thủ gây chuyện. Tai nạn xe cộ kia, là cơn ác mộng gia đình của chúng tôi, với tôi, với gia đình tôi, lúc ở nhà anh Thông, còn có chuyện đó tạo thành thống khổ cho chị tôi, quả thực không cách nào hình dung. Anh chỉ tạm thời bao che được cho kẻ đó, không thể bao che cho hắn được cả đời đâu. Tính cách của chị tôi, anh nên hiểu rõ, chị ấy không bao giờ chịu khuất phục hay thỏa hiệp! Nếu như anh đứng về phía hung thủ, chính là đối nghịch với nhà chúng tôi, đối nghịch với chị em tôi, hôn nhân của anh và chị tôi nhất định sẽ xong đời, anh tự suy nghĩ thật kỹ đi.”
Mọi lời nói của cậu đều đổ vào Lục Kiến Nghi như một viên đạn.
“Anh cũng không phải là muốn bao che kẻ đó, chỉ là hi vọng chuyện này có thể có biện pháp giải quyết phù hợp.”
“Anh không phải người bị hại, giải quyết như thế nào không cần anh quyết định.” Hoa Phi nói.
Lục Kiến Nghi yếu ớt xem xét một chút: “Cậu là một trong những người bị hại, cậu sẽ làm thế nào?”
Đấy mắt Hoa Phi lóe lên một tia thù hận: “Anh đang hi vọng tôi có thể tha thứ cho hắn, đúng không? Tôi có thể, dù sao hiện tại tôi rất tốt, nhưng một mạng của anh Thạch, anh cảm thấy làm như thế nào bồi thường?”
“Nếu như cậu nguyện ý, tôi có thể dùng hết tất cả khả năng để đền bù.” Lục Kiến Nghi nói thật nhỏ.
Hoa Phi ha ha cười lạnh hai tiếng: “Anh có thể dùng tiền để mua chuộc những người họ hàng nghèo của anh Thạch để bọn họ không đi truy cứu, nhưng ải của chị tôi anh qua không được.”
Lời này nói trúng tim đen, như đâm một nhát vào tim của Lục Kiến Nghi.
Anh lo lắng nhất chính là Hoa Hiền Phương, anh biết rõ vị trí của Thời Thạch trong lòng cô, một khi nói ra tên người gây họa, chỉ sợ trong lòng của cô sẽ chỉ có sáu chữ: Nợ máu phải trả bằng máu!
Nhưng mà người kia không thể chết, anh nhất định phải bảo đảm hắn bình yên vô sự.
Dù tách rời với một sân ở trong, thì người đứng sau cánh cửa là Hoa Hiền Phương vẫn mơ hồ nghe được cuộc đối thoại.
Cô tức giận đi tới, bước chân có chút khó khăn, hoàn toàn quên mất mình là phụ nữ mang thai, phải chú ý thân thể.
Lục Kiến Nghi lo lắng đi lên trước, muốn đỡ lấy cô, lại bị cô hất ra.
“Lục Kiến Nghi, nếu anh không chuẩn bị giao ra tên thối tha kia, anh cũng đừng có đến đây nữa. Nếu như anh nghĩ bức tôi trở về, tôi sẽ đến chỗ bà và bố nói ra tình hình sự thật, để cho bọn họ tới làm chủ. Tôi không có chút nào ngại khi mang chuyện này làm lớn chuyện lên đâu, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đó là việc thiên kinh địa nghĩa, tôi coi như liều mạng mẹ con chúng tôi ba cái mạng, cũng muốn để tên hung thủ này nhận lấy trừng phạt.”
Trên mặt Lục Kiến Nghi một khối cơ bắp kịch liệt co quắp: “Hiền Phương, anh không phải muốn bao che hắn, nếu như đổi thành một người khác, anh nhất định tự tay thay em đập chết hắn. Thế nhưng là người này đối với anh còn hữu dụng, chỉ cần không cần đền mạng và ngồi tù, bất kỳ yêu cầu gì của em, anh đều sẽ để hắn làm được.”
Hoa Hiền Phương hít vào một hơi khí lạnh: “Được, anh không nói cũng chẳng sao, tự tôi tra, tôi nhất định có thể tra được.”
Muốn làm thế nào, phải xem đối phương rốt cuộc là ai, có quan hệ như thế nào với anh.
Lục Kiến Nghi bùi ngùi thở dài, mang theo một loại buồn khổ: “Chờ các người tỉnh táo một chút rồi nói sau, hai ngày nữa tôi lại đến.”
Lúc này, Túi Sữa Nhỏ từ trong phòng chạy ra: “Bố Ma Vương, bố tới để đón mẹ sao, làm sao không mang theo hoa hồng, dỗ phụ nữ phải có thành ý, không thì làm sao mẹ có thể tha thứ cho bố được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.