Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 462



Chương 462: Ông xã ghen rồi.

Lục Sênh Hạ lè lưỡi với anh: “Tuy rằng nói rằng bọn anh được hứa hôn từ khi còn trong bụng mẹ, nhưng không phải anh đã không quý trọng, bức bách đến mức chị dâu phải bỏ nhà ra đi sao? Anh muốn đuổi theo một lần nữa, nhưng không thể thoát khỏi trùng vây, đánh bại anh Nhân Thiên và anh Nhã Thanh sao? Vì vậy có thể nói, lúc đầu thì hành hạ vợ cho thoải mái, sau này lại theo đuổi lại vợ mình.”
Lục Kiến Nghi tâm tình ũ rũ, giống như có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu, một đàn ngựa cỏ bùn phi nước đại dưới chân anh.
“Em có biết thế nào gọi là kết tóc phu thê không? Suy cho cùng thì vợ chồng vẫn phải xứng đôi vừa lứa. Hai người đó làm sao có thể xứng với người vợ này của anh được?”
Hàng mi dài dày của Hứa Kiến Quân chớp chớp, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò: “Bố ma vương, bố và mẹ là kiểu thanh mai trúc mã, một trai một gái chơi với nhau từ nhỏ được nói trên tivi sao?”
Lục Kiến Nghi giống như bị đâm một nhát, trong lòng có một sợi dây thần kinh đang khẽ run lên.
Anh không phải là thanh mai trúc mã của người phụ nữ ngốc nghếch này, mà là Thời Thạch. Cho nên người phụ nữ ngốc nghếch này đến bây giờ vẫn luôn nhớ mãi anh ta không quên, cho dù anh ta đã chết, nhưng vẫn vững vàng chiếm giữ vị trí đầu tiên.
“Thanh mai trúc mã không bằng trên trời rơi xuống, bố là tình yêu trên trời rơi xuống, hiểu không?”
“Không hiểu.” Hứa Kiến Quân lắc đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Thế nào gọi là trên trời rơi xuống?”
“Em biết.” Lục Sênh Hạ cười hi hi, đáp: “Trên trời rơi xuống chính là duyên phận đã được định sẵn trong cuộc đời. Một người sinh ra, thì nửa kia của họ đã được ghi trên bản nhân duyên, đợi đến lúc họ phải kết hôn, thì người đó sẽ từ trên trời rơi xuống và xuất hiện trong cuộc đời của họ, trở thành bạn đời của họ.”
“Vậy thanh mai trúc mã làm sao đây? Phải rời xa nhau sao?” Đôi mắt to xinh đẹp của Hứa Kiến Quân chớp chớp, hiểu như không hiểu.
Lục Sênh Hạ nhún vai: “Ông trời sẽ dùng nhiều cách khác nhau để tách họ ra, nến không phải sinh ly thì cũng là tử biệt. Trước đây chị đã chơi một trò chơi, trên đó nói rằng: nhân duyên giữa con người với nhau là do trời định, nếu ông trời muốn thu hồi lại thì sẽ không bao giờ chần chừ lâu nữa.”
Hứa Kiến Quân cúi đầu thở dài như một đứa trẻ mới lớn: “Cái chú thanh mai trúc mã trước đây bên cạnh mẹ, chắc cũng bị Thượng Đế đưa đi theo cách này rồi.”
Những lời này đã giày xéo lên vết sẹo không bao giờ có thể lành lại được trong lòng Hoa Hiền Phương.
Nếu Thời Thạch vẫn còn sống, cho dù thế nào thì cô cũng không thể kết hôn với Lục Kiến Nghi. Có lẽ ông trời đã biết điều này nên mới mang Thời Thạch đi mất.
Có một khoảnh khắc trầm mặc trong phòng khách.
Một lúc lâu sau, Tư Mã Ngọc Thanh hai tay chắp trước ngực, nói lớn: “Ông trời ơi, ông nhất định phải đưa một cô gái xinh đẹp như chị gái xinh đẹp vào bản nhân duyên của cháu. Nhất định không được đặt những người xấu xí, cháu ghét nhất những đứa con gái xấu xí. Nếu ông đưa một cô gái xấu xí cho cháu, cháu sẽ không bao giờ lấy cô ấy, cháu sẽ tuyệt thực cho mình chết đói.”
Lục Sênh Hạ cười ngặt nghẽo: “Tư Mã Ngọc Thanh, nửa còn lại của em trong tương lai không chừng cũng cầu nguyện ông trời làm giống như vậy.”
Hứa Kiến Quân sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ điều gì đó, hai mắt mở lớn nhìn Lục Vinh Hàn, sau đó lại nhìn sang Tư Mã Ngọc Như.
“Trên sổ nhân duyên không nhất thiết chỉ được viết một người. Sổ nhân duyên của ông nội đã viết hai người, vì vậy cháu mới có hai bà nội.”
“Cũng có lý, vậy thì chú muốn hai cô gái đẹp như chị gái xinh đẹp, ba người cũng được.” Tư Mã Ngọc Thanh gật gù đắc ý nói.
Lục Sênh Hạ nhăn mũi khinh thường: “Củ cải lớn hoa tâm, tốt nhất vẫn nên cho em ba người xấu như ma, để em mỗi ngày đều phải chịu sự áp bức của ba ngọn núi lớn này.”
Tư Mã Ngọc Thanh vẻ mặt nhăn mặt thè lưỡi với cô bé: “Nói không chừng trên bản nhân duyên của chị cũng là một người đàn ông xấu xí, cực kỳ xấu, cực kỳ cực kỳ xấu.”
Lục Sênh Hạ cầm lấy hai quả nho đen bỏ vào miệng, sau khi ăn xong, bình tĩnh nói: “Chuyện này là chuyện không thể nào, nến người đàn ông như vậy mà muốn cưới chị, nhất định sẽ bị bố và anh hai của chị giết chết, hầm thành một nồi thịt kho.” Cô bé ngừng lại một lát, nuốt nước bọt: “Chị chỉ lo lắng, lỡ đâu trong bản uyên ương của chị có đến hai người đàn ông thì phải làm thế nào?”
Cô bé còn chưa dứt lời, mọi người đều nghẹn họng.
Cô bé Lolita này chính là không nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
Tư Mã Ngọc Như vờ chọc vào trán của cô: “Con bé này, nói nhảm gì vậy?”
Lục Sênh Hạ vòng tay trước ngực, tỏ vẻ nghiêm túc: “Mẹ, con không nói nhảm đâu, con đang rất nghiêm túc đấy. Nếu có hai người con trai vô cùng xuất sắc, và con cũng thích cả hai thì phải làm thế nào? Ở nước chúng ta, hình như không người phụ nữ nào có thể lấy hai người chồng cùng một lúc phải không? “
“Cô ơi, cô có thể gia nhập bộ tộc Ma Sói, cháu đọc được trên Internet, bộ tộc Ma Sói vẫn duy trì truyền thống mẫu hệ thị tộc, một vợ có thể lấy nhiều chồng.” Hứa Kiến Quân chậm rãi nói, cậu hy vọng rằng mẹ, bố và bố ma vương cũng gia nhập vào bộ tộc Ma Sói, như vậy bọn họ có thể sống chung với nhau.
“Tốt quá rồi.” Lục Sênh Hạ vỗ tay. “Sau này, nếu con thích hai người con trai cùng một lúc, con sẽ đưa họ đến cùng gia nhập bộ tộc Ma Sói.”
“Hừ, trẻ con nói chuyện không suy nghĩ.” Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Các con vẫn nên tập trung chơi Đại Phú Ông đi.”
Lục Vinh Hàn xua tay, cười nói: “Chúng nó chỉ là ồn ào đùa giỡn vậy thôi, mặc chúng đi.”
Hoa Hiền Phương pha một tách cà phê, uống một cách chậm rãi, có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó.
Cô vẫn đang nghĩ về lời nói của Tần Nhân Thiên.
Từ tận đáy lòng, cô hy vọng rằng linh hồn của Thời Thạch thật sự trú trong cơ thể của Tần Nhân Thiên, mà không phải là người đa nhân cách.
Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc cô một cái, vòng cánh tay rắn chắc lên vai cô: “Cô ngốc, ra vườn đi dạo.”
“Ồ.” Cô gật đầu, sau đó theo anh ra ngoài.
Ánh trăng xuyên qua những cành hoa chiếu rọi xuống mặt đất, hắt ra những chiếc bóng lạ lùng trên con đường rải sỏi.
Cô luôn cúi đầu nhìn những chiếc bóng đó, bước về phía trước một cách lặng lẽ.
Lục Kiến Nghi hơi siết chặt ngón tay đặt trên vai cô: “Cô ngốc, lại đi gặp Tần Nhân Thiên nữa sao?”
“Anh ấy đã đón bà nội của Thời Thạch đến đây, em sang thăm qua bà ấy một chút.” Cô hời hợt nói.
Lông mày anh cau lại, đột nhiên mạnh mẽ xoay cô lại, đối mặt với chính mình: “Trong lòng em, vị trí của Thời Thạch luôn xếp trước anh sao?”
Cô hơi ngớ người: “Người trước đây có thể so sánh với người bây giờ sao?”
“Có, có người bây giờ rồi, thì nên hoàn toàn quên đi người trước đây.” Trên mặt anh mang nét không vui.
Cô hít một hơi thật sâu: “Bây giờ, với em, Thời Thạch chỉ là một người bạn thân đã mất đi, hơn nữa người em tìm là Tần Nhân thiên, anh kết nghĩa của em, chứ không phải là Thời Thạch.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô, ánh mắt dò xét trong mắt anh giống như một mũi tên sắc bén, có thể xuyên thủng trái tim cô bất cứ lúc nào.
“Thực ra, em luôn hy vọng rằng có một mối liên hệ nào đó tồn tại giữa Tần Nhân Thiên và Thời Thạch, đúng không?”
Cô nuốt nước bọt, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng.
“Đúng, từ trước đến nay, em không thể chấp nhận được việc anh ấy cứ như vậy mà chết đi, không để lại lời nói, cũng không gặp mặt lần cuối, sống không thấy người chết không thấy xác. Điều đáng hận nhất là cái chết của anh ấy còn có liên quan đến một người mà chồng hiện tại của em quen biết.”
Giọng nói của cô vẫn duy trì sự bình tĩnh bên ngoài, giống như cơn sóng ngầm ẩn nấp dưới đáy biển trước sự xuất hiện của sóng thần, dịch chuyển chậm rãi mà âm trầm, mang theo những mối nguy hiểm tiềm tàng.
Cơ mặt Lục Kiến Nghi co giật dữ dội, môi anh mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra một lời nào, như thể anh muốn kết thúc chủ đề này.
Nhưng cô không định buông tha cho anh: “Anh có nhớ em đã hứa với em những gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.