Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 470



Chương 470: Bẫy chồng.

Lục Kiến Nghi nâng cái trán lấm tấm mồ hôi, cái này gọi là cho người ta uống nước lạnh (cứ nói đến chuyện người khác không muốn nói)!
“Trẻ nhỏ không nên mò mẫm xem náo nhiệt.”
Lục Sênh Hạ phồng hai má lên: “Em mới không muốn mò mẫm xem náo nhiệt, tất cả mọi người đều nghi ngờ đó là con của anh, anh thật oan nha, vô duyên vô sớ đã làm bố rồi.”
Lục Kiến Nghi cau lông mày lại, trong mắt lóe lên tia lửa: “Đó là do bọn họ đoán mò, hễ những đứa bé không có chút nào giống anh và chị dâu của em thì nhất định không có quan hệ nào với anh.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Anh không biết đâu, tất cả mọi người đều nói Kiều An là tình nhân mà anh giấu diếm, cô ta biến mất lâu như vậy, vừa về tới thì đã làm mẹ, mọi người đương nhiên là hoài nghi có phải cô ta trốn đi sinh con hay không rồi?”
Lục Kiến Nghi hộc ba lít máu: “Không phải cô ta đã thẳng thắn thừa nhận đứa bé đó là được nhận nuôi đấy sao?”
Lục Sênh Hạ lại bĩu môi, một bộ dạng lo lắng nói: “Tất cả mọi người đều nói đó là do anh tạo áp lực nên mới xảy ra như vậy, còn nói đứa bé lớn lên giống Kiều An như đúc, không phải do cô ta sinh ra mới là lạ. Anh hai, anh sẽ không ngu xuẩn có con cùng với Kiều An đó chứ, như vậy sẽ trở thành vụ bê bối thế kỷ, chị dâu mà biết chắc thương tâm nhiều lắm!”
Cô bé vẽ lên không trung một dấu gạch chéo thiệt lớn: “Còn em, nếu anh mà có con riêng thì trong mắt em anh chính là người đàn ông siêu cấp cặn bã, ngựa giống vô lương tâm, cả đời đen tối vĩnh viễn không rửa sạch được.”
Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió, vươn bàn tay lớn ra xoa đầu cô bé: “Hiện tại anh trịnh trọng nói cho em biết, anh và Kiều An một chút quan hệ cũng không có, mặc kệ là cô ta sinh con hay nhận nuôi thì đều là chuyện riêng của mình cô ta, anh không có hứng thú quan tâm.”
“Cho nên đứa bé không phải của anh đúng không?” Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn, nhất định phải có được câu khẳng định mới có thể yên tâm.
“Đương nhiên không phải!” Lục Kiến Nghi nhéo cái mũi của cô bé, bé con cái gì cũng tốt nhưng lại thích mò mẫm chộn rộn chuyện của người lớn.
Lúc này Lục Sênh Hạ mới yên tâm, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là tốt rồi, nếu không nhất định chị dâu sẽ đem mấy đứa cháu thân yêu của em rời nhà trốn đi, không chỉ là bốn năm, chỉ sợ bốn mươi năm cũng sẽ không về mất.”
Một bầy quạ đen oa oa bay qua đầu Lục Kiến Nghi, một đàn thảo nê mã hí vang vụt qua, mở cửa, đẩy cô bé ra khỏi thư phòng: “Được rồi, đưa Tiểu Quân ra sân chơi đi, không được lộn xộn nữa.”
“Người ta là đang quan tâm anh mà.” Lục Sênh Hạ lè lưỡi, chạy về phía cầu thang.
Trong căn phòng ở tầng hai, Tư Mã Ngọc Như đang nói đến chuyện này với Lục Vinh Hàn.
“Hai ngày nay ở khắp nơi toàn là lời đồn nhảm, nói là Kiều An sinh con riêng cho Kiến Nghi, cũng không biết là thật hay giả.”
“Kiến Nghi sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy.” Lục Vinh Hàn có sự tín nhiệm một trăm phần trăm với con trai mình.
“Em lo là Hiền Phương sẽ hiểu lầm, bởi vì chuyện của Kiều An mà con bé và Kiến Nghi đã ngấm ngầm cãi nhau vài lần. Lần trước con bé về nhà mẹ đẻ chính là vào lúc đang nổi cáu với Kiến Nghi, nếu không phải Sênh Hạ vô tình nhắc tới, tôi cũng không biết.” Trên mặt Tư Mã Ngọc Như mang theo vẻ lo lắng không chút che dấu.
Lục Vinh Hàn nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Kiến Nghi thích Hiền Phương như vậy, không có khả năng lại đi tìm người phụ nữ khác.”
“Nó quen biết với Kiều An sớm hơn Hiền Phương. Nhiều năm như vậy ngoại trừ Kiều An nó chưa từng qua lại với cô gái nào khác. Trước kia nó không muốn lấy Hiền Phương, hơn phân nửa cũng là vì Kiều An. Tôi còn nghe nói các biệt thự mà Kiều An ở tất cả đều là của Kiến Nghi. Những chuyện này e rằng Hiền Phương cũng biết, cho nên mới phải đóng kín cửa lại giận dỗi với Kiến Nghi.”
Tư Mã Ngọc Như nói xong lại nặng nề thở dài: “Em là người từng trải, em thật sự không hy vọng Kiến Nghi và Hiền Phương sẽ bước vào vết xe đổ của chúng ta.”
Lục Vinh Hàn im lặng không nói, ánh mắt dần dần tối sầm lại, giống như bị màn đêm ngoài cửa sổ.

Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương đến công ty, gọi điện cho trợ lý Ngọc Kỳ, đưa cho cô ấy một bức ảnh: “Cô gái này tên là Tống Đình Hoa, trên tấm ảnh này có số căn cước của cô ấy, cô thay tôi tìm cô ấy.” Nói rồi cô lại dặn dò một câu: “Phải tiến hình bí mật, không được để cho bất kỳ ai biết.”
“Hiểu rõ, giám đốc Hoa.” Ngọc Kỳ mấp máy môi dưới, như có điều gì muốn nói, nhưng lại không dám nói ra.
Hoa Hiền Phương thấy vậy trầm trọng nói: “Cô còn có việc gì à?”
“Finn ra nước ngoài, tôi hỏi anh ấy đi chỗ nào, anh ấy không nói. Tôi lại hỏi khi nào anh ấy về, anh ấy nói trừ phi sếp điều anh ấy về, nếu không sẽ sống luôn ở bên đó. Anh ấy chuyển công tác sao? Không làm trợ lý của tổng giám đốc Lục nữa sao?” Ngọc Kỳ cắn cắn môi, khó có thể che dấu phần mất mát trên mặt.
Hoa Hiền Phương đè xuống sự chấn động: “Cô qua lại cùng với Finn?”
“Không có, chỉ là bạn bè thôi, có lẽ anh ấy không thích mẫu người như tôi đâu.” Ngọc Kỳ xoa xoa bàn tay, trông có vẻ không có tự tin lắm.
Hoa Hiền Phương đã nhìn ra, cô ấy thích Finn.
Cô ấy là trợ lý của mình mà Finn lại là trợ lý của Lục Kiến Nghi, hai người thường xuyên sẽ có cơ hội gặp mặt.
Finn cao lớn anh tuấn, xử sự khéo léo đưa đẩy, tà lệ khôi hài có người phụ nữ nào mà không ái mộ chứ?
“Muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, nhất định chính là loại hình người đàn ông có trái tim như nước, phải có lòng tin ở chính mình.” Cô nói xong liền đổi giọng điệu: “Thế nhưng chuyện tôi giao cho cô làm tuyệt đối không được để Finn biết.”
Ngọc Kỳ làm một cái thủ thế kéo khóa miệng: “Giám đốc Hoa, cô yên tâm, con người của tôi luôn luôn phân công tư rõ ràng, tuyệt đối sẽ không vì chuyện tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công tác.”
“Vậy là tốt.” Hoa Hiền Phương khẽ vuốt càm: “Finn có một số chuyện nên bị điều động đi, tổng giám đốc Lục có chuyện quan trọng nên để cho anh ta đi làm. Chờ anh ta xử lý xong tự nhiên tổng giám đốc Lục sẽ điều anh ta về.”
“A, vậy tôi đi làm việc trước.” Ngọc Kỳ đi ra ngoài.
Hoa Hiền Phương dựa vào ghế giám đốc, xem ra Lục Kiến Nghi không phải để cho Finn làm người chịu tội thay, mà thật sự điều anh ta đi.
Thấy thời gian đã sắp đến giữa trưa, cô duỗi lưng một cái, đứng lên, viện cớ hẹn Đại Ma Vương ăn cơm một bữa, thuận tiện xem anh ta đổi trợ lý thành người nào.
Đi vào Đế Vương, vừa đi ra thang máy đã thấy một người mỹ nam con lai vô cùng đẹp trai đón: “Bà chủ, tôi là Enoch, là trợ lý mới của sếp, sếp đang ở văn phòng đợi ngài.”
Hoa Hiền Phương âm thầm hít vào một hơi, hậu cung của Lục Kiến Nghi thật là lớn mạnh, đẹp trai như mây, suýt chút nữa đã chói mù mắt chó làm bằng hợp kim titan 999k của cô.
Enoch chữ cái đầu là “E”, trong quân đội tinh anh xếp hạng thứ năm, là thượng cấp của Finn.
Nếu đề bạt người dưới quyền anh ta trở thành trợ lý, nhất định sẽ làm Finn mất mặt, anh ta không làm như vậy đã nói rõ vẫn còn xem trọng Finn.
“Sao trước kia tôi chưa từng thấy anh?”
Enoch lộ ra một chút vui đùa, thấp giọng nói vài câu: “Nhiệm vụ mà trước kia tôi chấp hành chính là ẩn núp.”
“Cool, tôi xem trọng anh!” Hoa Hiền Phương giơ ngón tay cái lên với anh ta.
Cô phát hiện, Lục Kiến Nghi đặc biệt biết sử dụng người, chọn trợ lý đều là người hài hước dí dỏm, giỏi ăn nói, EQ siêu cao, năng lực giao tiếp là loại vô cùng mạnh.”
Lúc trước Finn như vậy, bây giờ Enoch cũng như thế.
Cô đoán nhất định anh ta sẽ không chọn một núi băng ngàn năm giống như mình, nếu không cả tầng lầu sẽ chìm trong mùa đông khắc nghiệt, trời băng đất tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.