Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 54



Chương 54: Cô còn có thể gả cho ai?.

Hoa Hiền Phương phát hiện, áo mũ chỉnh tề có thể thay đổi bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào.
Buổi lễ đính hôn chỉ mới tiến hành được một nửa thì anh đã “bắt” cô rời đi, đi đến quán rượu không người ở trên sân thượng.
Nơi này không có đèn, hoàn toàn tối thui.
Cô có chút bối rối, giống như một con dê con lọt vào bẫy muốn chạy trốn nhưng lại không có đường nào để trốn, rơi vào trong tuyệt vọng.
“Đó cũng là buổi lễ đính hôn của chị anh, chúng ta rời đi trước như vậy không tốt lắm đâu.”
“Chị ta chỉ mong cô không ở đó, tránh bị cô chiếm ánh mắt của mọi người.” Lục Kiến Nghi xì một tiếng.
Hoa Hiền Phương có chút choáng váng, “Cô ta là cô dâu, đẹp như vậy, ánh sáng chói lọi, làm sao tôi có thể cướp ánh mắt của mọi người được cơ chứ?”
Hôm nay cô cố ý chọn bộ quần áo bình thường nhất, ngay cả son cũng không tô, để mặt mộc, giản dị không tô vẻ, không ai lại đi chú ý tới cô, trừ phi bọn họ chú ý tới anh – người ngồi bên cạnh cô.
Môi mỏng của Lục Kiến Nghi tuần tra tới lui trên cổ cô, tựa như lông chim lướt qua.
Mặc dù người phụ nữ này rất tự biết mình, có lúc cũng quá coi nhẹ bản thân mình.
Ở trong một đám phụ nữ trang điểm lộng lẫy, một vẻ trong trẻo xuất hiện sẽ lập tức giết chết những kẻ nhan sắc tầm thường này trong nháy mắt, cướp đi tất cả ánh mắt của mọi người.
“Người phụ nữ ngu ngốc, cô muốn làm cô dâu sao?” Môi của anh trượt đến môi cô, giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
Cô khẽ lẩm bẩm: “Vậy phải xem gả cho người nào đã.”
Lời này tựa như đã chọc giận anh, anh lập tức nhíu mày lại, hỏi cô, “Cô còn có thể gả cho ai?”
Mặt cô đỏ như tôm luộc, “Tôi không phải cái ý này.”
“Chứ là ý gì?”
“Chính là… kết hôn với anh, tôi sẽ rất… Vui vẻ.” Cô nói rất nhỏ, rõ ràng là thiếu không khí.
Trong con ngươi của anh phun ra lửa.
Lời này chắc chắn là giả.
“Không phải cô rất biết nói dối sao, làm sao bây giờ kỹ thuật giảm rồi?”
Cô co rúm lại, cảm thấy được cơn giận của anh, vội vàng nói: “Không hề nói dối, cậu Lục ưu tú như vậy, nhân vật nổi tiếng trong giới, không có người phụ nữ nào không nịnh hót lấy lòng?”
Chỉ cần có thể dỗ anh ta vui vẻ, không phải trừng phạt cô, cô rất thoải mái nói dối.
“Người phụ nữ ngu ngốc, lại dám đùa bỡn tôi, xem tôi trừng phạt cô thế nào.” Ánh mắt thâm thúy ở trong bóng tối lóe lên tia hung ác.
“Có thể đừng ở chỗ này không?” Treo ở trên người anh khiến cô vô cùng ngượng ngùng, cũng may bóng tối bao phủ lấy bọn họ, không có ai nhìn thấy.
“Đã như vậy rồi, còn có thể trở về sao?” Anh cười một tiếng đầy gian ác…
Hai người cũng không biết, ở trong một cái góc khác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Mặc dù cô ta không thấy rõ, nhưng lại biết rõ bọn họ đang làm gì?
Cô ta giận muốn điên lên, ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng.
Tại sao anh thân thiết với người phụ nữ mà không phải là cô ta?
Tại sao cho tới bây giờ anh không quan tâm đến cô ta, cũng không đụng vào cô ta?
Cô ta và anh môn đăng hộ đối, Hoa Hiền Phương là cái thá gì chứ? Có tư cách gì so sánh với cô ta? Chỉ dựa vào một viên đạn là đã gả được vào nhà họ Lục, thật sự là quá hời.
Tại sao ban đầu ông nội của cô ta không làm chuyện như vậy chứ, hy sinh tính mạng của mình để tác thành cho hạnh phúc của cháu gái cũng là chuyện cực tốt!
Lục Kiến Nghi rốt cuộc cũng chịu bỏ qua cho Hoa Hiền Phương.
Cô xấu hổ sửa sang lại váy, sợ bị người khác nhìn ra manh mối.
Trở lại trong phòng yến tiệc, nàng vùi đầu ăn cái gì đó để tránh lúng túng, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng mà hết lần này tới lần khác vẫn có người nhìn ra manh mối.
“Chị dâu, cổ chị sao vậy, thật là đỏ, có phải bị côn trùng cắn không ạ?” Vẻ mặt đứa bé đầy sợ hãi hỏi cô.
Hoa Hiền Phương xụ mặt, lấy tóc che kín cổ, ” Ừ… Là muỗi cắn, còn hơi ngứa, hai ngày nay muỗi rất nhiều, đi vệ sinh một cái mà đã bị cắn rồi.” Cô ấp úng nói.
“Chị và anh đi vệ sinh cũng thật lâu đó, chúng em cũng ăn được một nửa rồi thì hai người mới trở lại.” Đứa trẻ lắc lắc đầu nhỏ nói.
“Bọn chị… Không có đi chung, anh ấy đi đường anh ấy, chị đi đường chị.” Cô ngượng ngùng cười một tiếng, nói xong cũng cảm thấy thật ngu ngốc, nói cái gì vậy, đúng là không đánh mà khai.
Lục Kiến Nghi ngồi ở bên cạnh, mặt không cảm xúc, giống như chuyện này không hề liên quan đến anh vậy.
Lục Sênh Hạ cười hì hì một tiếng: “Chị dâu, chị nói thật buồn cười. Đương nhiên là chị đi của chị, anh ấy đi của anh ấy rồi, chị không thể đi phòng vệ sinh nam còn anh ấy cũng không thể vào phòng vệ sinh nữ.” Cô bé nghiêm túc sửa lại lời.
Hoa Hiền Phương lập tức bối rối.
Tư Mã Ngọc Như nhét một miếng bào ngư vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, trách cứ, “Ăn cơm không được nói, không giống thục nữ một chút nào.”
“Vâng ạ, con không nói nữa.” Cô bé làm mặt quỷ.
Bàn của bọn họ đều là người nhà, hai người đã làm chuyện gì, mọi người đều hiểu trong lòng. Cho tới bây giờ Lục Vinh Hàn không hỏi tới chuyện của con, anh và vợ mình tình cảm thắm thiết, cũng không dây dưa với những cô gái khác, không cần phải hỏi làm gì. Vợ chồng mới cưới luôn có lúc xúc động.
Còn bà Lục, chỉ cần có thể để cho Hoa Hiền Phương sớm mang thai một chút thì con trai làm cái gì cũng được.
Toàn bộ phòng yến tiệc, người tức giận nhất có lẽ chính là Tiêu Ánh Minh. Cô ta tức muốn chết, cái gì cũng không ăn, bỏ chạy ra ngoài.
Ở trong phòng khách của khách sạn, cô ta gặp một người phụ nữ quen mắt.
Ánh mắt sáng lên, quỷ kế trả thù nhanh chóng nảy lên trong đầu cô ta.
“Hoa Mộng Lan!” Cô ta kêu một tiếng.
Hoa Mộng Lan đứng ở trước thang máy lập tức quay đầu lại, “Là cô gọi tôi phải không?”
Lúc này cô ta có thể chắc chắn đây đúng là Hoa Mộng Lan rồi, “Đúng vậy, cô còn nhớ tôi không?”
“À, người phụ nữ ở trong khách sạn đó.” Hoa Mộng Lan nhún vai một cái.
Trong mắt Tiêu Ánh Minh lóe lên tia quỷ quyệt, “Tôi nghe nói cô mới là vị hôn thê chính quy của Lục Kiến Nghi, bởi vì cô mất tích nên mới để cho Hoa Hiền Phương gả vào.”
Hoa Mộng Lan khoát khoát tay, “Chúng tôi đều là con gái nhà họ Hoa, ai gả qua mà không giống nhau chứ?”
Tiêu Ánh Minh cười một tiếng giễu cợt, cô ta cũng không tin Hoa Mộng Lan thật sự rộng lượng như vậy, trong này nhất định là có gì kỳ lạ.
“Hai người quả nhiên là chị em tốt, nhường một vị hôn phu anh tuấn đẹp trai, vô cùng ưu tú cho em gái mình, rất ít người chị nào có thể làm như vậy đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.