Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 559



Chương 559: Em sẽ không ly hôn, chỉ có thể góa phụ.

“Bởi vì con người sẽ có lúc nói dối nhưng mà giám định bố con thì không thể.”
Cô híp mắt, men say khiến cô trừng mắt mông lung nhìn anh, tựa như tỉnh lại giống như chưa tỉnh.
Anh buồn bực nện một quyền trên tủ đầu giường: “Em tại sao không thể tin anh một lần chứ?”
“Anh đi làm giám định bố con, nếu như đứa bé và anh không có quan hệ gì, sau này em đều tin tưởng anh.” Cô từng chữ từng chữ rõ rệt mà mạnh mẽ nói.
Lục Kiến Nghi trầm mặc.
Cái giám định bố con này, anh không có cách nào làm!
Đều là Finn chiết tiệt tìm phiền toái cho anh, dồn anh đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Tại sao không nói chuyện, anh chột dạ sao? Em biết, anh là tên lừa đảo nói dối hết lần này đến lần khác!”
Hoa Hiền Phương giống như một con mèo hoang nhỏ đang phẫn nộ nhào về phía anh, ở bả vai anh hung hăng đấm mấy cái, liền nằm im không động đậy nữa.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cả người giống như ngâm trong nước hoàng liên, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tế bào đều ngấm vào cực hạn khổ sở.
“Cô ngốc, anh nên bắt em làm sao đây?”
Cô rõ ràng ở ngay bên cạnh anh, cùng anh sớm chiều ở chung, có gần gũi da thịt, tựa hồ đã trở thành một thể.
Nhưng trong lòng cô lại cách rất xa.
Mỗi khi anh sắp đến gần, thì những việc ngoài ý muốn đột nhiên phủ xuống, liền giống như nước lũ và mãnh thú vậy, vô tình cuốn anh đi, quay trở lại điểm khởi đầu.
Cả buổi tối, anh cũng không có chợp mắt, ngồi ở bên cửa sổ, gió thổi cả đêm.
Đêm dài đằng đẵng, cùng tâm tư rối loạn của anh, đồng thời qua đi trong ánh ban mai nhàn nhạt.
Hoa Hiền Phương từ trong cơn say tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ, mày liễu không tự kìm hãm được nhíu lại.
“Anh tại sao lại ở đây?”
Chuyện sau khi say rượu, cô đã không còn nhớ.
“Anh đón em về nhà.” Anh xoay người lại, cố gắng tháo xuống khóe miệng cứng nhắc, nặn ra một nụ cười châm biếm, nụ cười đó như có như không, sâu kín mịt mù, càng giống như là một luồng thở dài bất đắc dĩ.
Hoa Hiền Phương ngồi dậy, ấn ấn cái trán ẩn ẩn đau đớn: “Em không muốn trở về, giữa hai chúng ta vẫn là duy trì khoảng cách tương đối tốt hơn, tránh cho nhìn nhau sinh chán ghét.”
Biểu tình trên mặt anh toàn bộ chuyển thành nụ cười khổ khó mà hình dung: “Nhanh như vậy, em liền nhìn anh chán ghét rồi sao?”
Cô hừ nhẹ một tiếng, lộ ra một chút vẻ đùa cợt: “Em là người có mới nới cũ, không giống anh nhớ mãi tình cũ như vậy.”
Anh chầm chậm đi tới, đứng ở mép giường, không hề chớp măt nhìn cô: “Em nếu thật sự có mới nới cũ thì tốt, vậy người mới anh đây nên thay thế Thời Thạch cái người cũ đó lâu rồi.”
“Đối với Thời Thạch mà nói, anh là người mới, nhưng em cũng không thích anh. Loại ngựa đực giống như điều hòa trung tâm vậy, là loại mà tôi ghét nhất.”
Oán hận trong lòng cô cũng không có bởi vì say rượu cả đêm mà giảm bớt, ngược lại tầng tầng tích tụ, ở trong lồng ngực xao động, cơ hồ muốn nứt khoang ngực mà ra.
Lục Kiến Nghi giống như là bị chọc giận, bắt lại bả vai của cô: “Em biết rất rõ anh và Kiều An chỉ là quan hệ hợp đồng, từ đầu tới cuối anh chỉ có một người phụ nữ là em. Em còn phải nói những lời như vậy chọc tức anh, nhất định phải chọc anh tức chết, em mới an tâm sao?”
“Em vốn dĩ lựa chọn tin tưởng anh, nhưng là anh không chịu làm giám định bố con, khiến em không thể không cân nhắc chuyện này lần nữa. Dù sao quan hệ hợp đồng là sẽ thay đổi, em làm sao biết anh có thể cùng cô lâu ngày sinh tình hay không. Nếu như từ đầu đến cuối, anh đều là đang nói dối lừa gạt em thì sao?”
Cô dừng một chút, lại nói: “Cho dù trên quan hệ của anh cùng Kiều An không có lừa gạt em, nhưng trên vấn đề của đứa nhỏ, cũng có thể giấu giếm chân tướng. Kiều An cùng Finn thông đồng cùng một chỗ, âm mưu chuyện này, chắc hẳn đã rất lâu rồi, làm thân tín của anh, anh ta áp dụng một chút thủ đoạn thấp kém, lấy trộm giống của anh, cũng không phải là chuyện khó. Năm năm trước, anh đã bị hãm hại một lần, còn không biết lúc đó có bị trộm giống hay không đây. Cho nên, chỉ có nhìn thấy giám định bố con, em mới có thể hoàn toàn yên tâm.”
Lục Kiến Nghi hỗn độn trong gió, xét đến cùng, cô vẫn là không tin anh.
Anh có thể dễ dàng nắm trong tay tập đoàn đa quốc gia có mấy chục triệu nhân viên, có thể dễ như trở bàn tay kiểm soát cán cân thị trường biến động bất ngờ, nhưng không biết kinh doanh hôn nhân chỉ có hai người như thế nào.
Đến tận bây giờ, độ tín nhiệm của bọn họ vẫn là bằng không.
Người phụ nữ này thời thời khắc khắc đều đang khiến anh nếm được, cả đời cũng không từng nếm qua, mùi vị của thất bại.
“Hoa Hiền Phương, nếu em cứ để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, anh cũng không có cách nào. Chuyện duy nhất anh có thể nói với em, là anh sẽ không có con khác với người khác, có tin hay không tùy em.”
Hoa Hiền Phương ha hả cười lạnh hai tiếng: “Em biết, anh cũng không tính nhận, cho dù thật sự là của anh, anh cũng sẽ không thừa nhận. Anh không làm giám định bố con, cũng là bởi vì nguyên nhân này, đúng không? Thật ra thì anh cũng không nắm chắc, đứa trẻ rốt cuộc có phải của anh hay không, không làm giám định bố con, là có thể để lại cho mình đường lùi. Chỉ cần anh thề thốt phủ nhận, Kiều An gây sự nữa cũng vô dụng.”
Lục Kiến Nghi ánh mắt lạnh băng sâu kín lóe lên một cái, lộ ra thâm trầm phá lệ khó lường.
“Em thật sự là suy nghĩ cặn kẽ.”
Hoa Hiền Phương nhún vai một cái: “Không có biện pháp, em phải đem tất cả có thể nghĩ đều nghĩ đến, mới có thể làm chuẩn bị trước thời hạn, tránh cho bị người khác đánh trở tay không kịp.”
Lục Kiến Nghi thở dài, không nói gì.
Lúc cô nhìn tới, là anh bị mình chọt trúng tâm tư, âm thầm chấp nhận.
“Lục Kiến Nghi, nếu như chúng ta ly hôn, anh sẽ kết hôn chứ với Kiều An sao?”
Lục Kiến Nghi chấn động kịch liệt, một ngọn lửa u ám từ đáy mắt xẹt qua: “Hoa Hiền Phương, em có phải thời thời khắc khắc đều đang suy nghĩ ly hôn hay không?”
Mắt cô không chớp nhìn chằm chằm anh, ánh mắt là ngưng trọng tiêu cực.
“Em là một người thực tế, giữa tình cảm và lý trí, em lựa chọn lý trí. Nếu như phần hôn nhân này biến thành gân gà, em sẽ vứt bỏ không chút do dự nào, sẽ không để mình tạm thời nhân nhượng chỉ vì lợi ích toàn cục. Em bây giờ còn trẻ, sau khi rời khỏi anh, em còn có thể tìm được người nguyện ý thật lòng yêu em, cần gì lãng phí thời gian ở trên gân gà. Gân gà ăn thì không ngon, bỏ đi cũng không đáng tiếc.”
Cô nói chính là lạnh nhạt như vậy, bình tĩnh như vậy, lãnh khốc như vậy, không có chút cảm tình nào, giống như anh chẳng qua chỉ là một người xa lạ, mà không phải là người chồng cùng giường chung chăn gối.
Lục Kiến Nghi sắc mặt trắng nhợt đến đáng sợ, ngũ quan tuấn mỹ, dữ tợn vặn vẹo thành một khối.
Mỗi một chữ của cô đều giống như đạn từ trong súng tự động bắn ra, hung hăng đập trên vết sẹo mà anh đau nhất.
Anh rất rõ ràng, người tiếp theo của cô là ai?
Hứa Nhã Thanh vẫn luôn ở bên cạnh như hổ rình mồi, cho tới bây giờ cũng chưa buông tay.
Một khi cô rời đi, anh ta sẽ lập tức xông tới, mang cô cao bay xa chạy.
“Hoa Hiền Phương, em sẽ không ly hôn, chỉ có thể góa phụ. Em muốn rời khỏi, cũng chỉ có thể bước qua thi thể của anh!”
Anh cắn chặc hàm răng, từng chữ từng chữ từ trong kẻ răng thoát ra.
Cô hít một hơi thật sâu, ngang bướng cùng quật cường từ trong xương, toàn bộ trong tâm trí đều xông ra: “Em cũng không phải lần đầu tiên trốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của anh. Chỉ cần em muốn đi, liền nhất định có thể nghĩ được biện pháp, anh không ngăn được em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.