Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 709



Chương 709: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tư Mã Ngọc Như biết Lục Kiến Nghi đang uy hiếp em trai cô ta. Cô ta cực kỳ tức giận nhưng miệng bị lấp kín không nói ra lời, chỉ có thể liều mạng hầm hừ.
Đương nhiên Tư Mã Minh Thịnh không muốn công ty mới bị tổn thất gì .
Bây giờ tập đoàn Lục thị đã không phải do anh rể định đoạt mà do Lục Kiến Nghi làm chủ. Anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Trong căn phòng, Lục Sênh Hạ đá văng nữ giúp việc đang nhìn cô bé rồi chạy ra ngoài.
“Anh cả, chị dâu!” Cô bé cực kỳ tức giận. Bi ai lớn nhất đời này của cô bé chính là có người mẹ không biết xấu hổ như Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Minh Thịnh cũng không ngăn cản. Vì công ty mới, cậu ta cũng không thể hoàn toàn chọc giận Lục Kiến Nghi.
Lúc này không giống ngày xưa, anh rể đã không còn thực quyền.
Cậu ta phải thấy rõ ràng tình trạng hiện này mới được.
Hoa Hiền Phương ôm vai Lục Sênh Hạ nói: “Sênh Hạ, em không sao là tốt rồi.”
Lục Kiến Nghi bỗng nhiên đẩy Tư Mã Ngọc Như một cái, khiến cô ta ngã xuống bên chân Tư Mã Minh Thịnh.
Tư Mã Minh Thịnh vội vàng tháo dây thừng cho cô ta.
Tư Mã Ngọc Như vô cùng tức giận nói: “Minh Thịnh, em làm gì mà không buộc con nhóc đầu chết tiệt kia lại, để cho nó chạy ra ngoài. Chúng ta còn phải dùng nó để trao đổi với Ngọc Thanh đấy.”
Lục Sênh Hạ hung dữ nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Tôi nói cho mẹ biết, chị dâu căn bản không biết Tư Mã Ngọc Thanh ở đâu. Chỉ có tôi biết mà thôi, chính tôi là người đã giấu Tư Mã Ngọc Thanh đi.”
Cả người Tư Mã Ngọc Như đột nhiên như bị co giật, cô ta nói: “Con ăn nói bậy bạ gì đó? Rốt cuộc cô ta cho con chỗ tốt gì mà con che chở cô ta khắp nơi, bênh vực cô ta, luôn luôn chống đối mẹ chứ.”
Trong sân, Lục Vinh Hàn nghe được đoạn nói chuyện của con gái thì đẩy cửa xe ra đi tới.
“Sênh Hạ, con nói là con đã giấu Ngọc Thanh đi.”
“Vâng ạ, chính là con giấu đi. Thằng bé gọi điện thoại cho con, nó nói Tư Mã Ngọc Như muốn giết nó. Nó rất sợ hãi, xin con cứu nó. Con đã nghĩ cách đưa nó từ trường học ra, sau đó giấu nó ở một chỗ mà các người có tìm khắp nơi cũng sẽ không đến được.” Lục Sênh Hạ nói.
Tư Mã Ngọc Như trên mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta nói: “Con nhóc chết tiệt kia, con nói như vậy là muốn gánh tội thay cho Hoa Hiền Phương đi.”
Lục Sênh Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Mẹ vẫn luôn cắn chết không tha cho chị dâu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Có phải mẹ còn muốn thay thế chị dâu trở thành bà chủ của nhà họ Lục không?”
Lời nói dữ dằn như một cái tát vô hình lên mặt Tư Mã Ngọc Như.
“Con, con nhóc chết tiệt kia. Có phải con cố ý muốn mẹ tức chết không hả?”
“Mẹ bày trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, chẳng qua muốn tìm cách có được tài sản của nhà họ Lục mà thôi. Đáng tiếc, ngay cả mẹ có mê hoặc bố làm ông ấy không thấy rõ lòng lang dạ sói của mẹ thì trước sau vẫn bị bác gái đè trên đầu, không ngồi lên được vị trí bà chủ nhà họ Lục. Buộc mẹ sống tạm bợ rồi sinh ra Tư Mã Ngọc Thanh, đó không phải cũng trong dự liệu tính toán của mẹ hết sao.”
Lục Sênh Hạ nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, số mệnh không có thì đừng cưỡng cầu. Mẹ không có mệnh được làm bà chủ nhà họ Lục thì bất kể mẹ gây sức ép như thế nào, cũng là uổng phí sức lực mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Như giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cô ta nói: “Con nói hươu nói vượn cái gì, con không phải điên rồi sao. Ngọc Thanh cũng là cháu của mẹ, là em họ con. Khi nào thì nó biến thành con riêng của mẹ rồi?”
“Đúng vậy, Sênh Hạ, việc này nói cũng không thể nói lung tung như vậy được.” Lục Vinh Hàn cũng chạy nhanh tới bên cạnh giải thích, sợ sẽ làm Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương hoài nghi.
Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Được a, ông bà hai người cũng đừng giả bộ nữa. Anh cả và chị dâu đã sớm biết rồi, Tư Mã Ngọc Thanh là đứa con mà lúc sống tạm bợ hai người sinh ra.”
Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn liếc nhau một cái, thần kinh hai người đều căng thẳng.
“Lục Sênh Hạ, lúc trước mẹ không nên ra sinh con, lẽ ra phải trực tiếp đem con xóa sạch mới đúng. Con chính là tai họa, không chỉ muốn hại mẹ còn muốn hại cả Ngọc Thanh.”
“Tai họa!” Lục Sênh Hạ hỉ mũi cười, nói: “Tai họa duy nhất ở đây chính là mẹ, vì lòng lang dạ sói của mình mà đem con trai con gái trở thành quân cờ. Cho tới bây giờ mẹ đều không có chân chính nghĩ tới rốt cuộc bản thân có xứng làm bà chủ nhà họ Lục hay không. Mẹ mới tốt nghiệp tiểu học, ngay cả văn hóa cũng không có, lại chưa từng ra bên ngoài làm việc gì cả. Con chỉ sợ mẹ ngay cả hợp đồng cũng không biết xem, lại còn muốn buông rèm chấp chính. Mẹ có phải quá ngây thơ rồi không, lúc mẹ mở công ty tính là bạn mọi nhà sao?”
Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức muốn ngất đi.
“Tôi thật sự là đáng thương quá đi mà, như thế nào lại sinh ra đứa con tạo nghiệp như vậy!”
“Mẹ tạo nghiệp cũng không ít nha. Mẹ đổi cậu tôi thay chị cả khiến chị ấy sống chết không rõ. Mẹ lại cho mợ uống thuốc sẩy thai, giết đứa con của mợ ấy. Mẹ và cậu cùng nhau tính kế, lập mưu chiếm đoạt của cải nhà họ Mã, giết chết Mã Ngọc Linh. Mẹ nhìn xem hai bàn tay mình có sạch sẽ không? Có mùi máu tươi hay không?” Lục Sênh Hạ tràn đầy phẫn nộ nói. Cô bé không có mẹ, mẹ của cô bé đã mất đi linh hồn rồi, đã bị ma quỷ bám thân rồi.
Tư Mã Ngọc Như oà một tiếng, than vãn khóc lớn lên.
“Vinh Hàn, anh nghe lời này đi. Hoa Hiền Phương mỗi ngày đều tư tưởng giáo huấn con bé phải oán hận em, đã tẩy não con hoàn toàn. Bây giờ, trong đầu con thì em chính là tội phạm tội ác tày trời. Em thật sự là oan uổng a, em so với Đậu Nga còn oan hơn nữa chứ.”
Lục Vinh Hàn ôm vai cô ta, nói: “Sênh Hạ, việc này con nghe được từ đâu. Tất cả đều là nghiệp chướng cậu con làm ra, không có quan hệ với mẹ con một chút nào.”
Nghe nói như thế, Tư Mã Minh Thịnh khóe miệng co rút xuống. Ông ấy muốn giải thích chút gì đó nhưng không có phát ra âm thanh.
Ông ấy không thể nói việc này đều do Tư Mã Ngọc Như bảo ông ấy làm.
Hai chị em bọn họ đều vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Tư Mã Ngọc Như kết thúc thì ông ấy cũng không có lợi gì.
Lục Sênh Hạ cười nhạo, nói: “Bố, uổng công bố cũng là người có quyền lực lại tung hoành giới kinh doanh nhiều năm như vậy, ngay cả người phụ nữ bên mình đều không thấy rõ. Chỉ bằng một người cậu có thể làm ra nhiều việc ác độc đến như vậy sao?”
Tư Mã Ngọc Như nổi trận lôi đình, căng cổ họng hét ầm lên: “Lục Sênh Hạ, con câm miệng cho mẹ, con mau đem Ngọc Thanh giao ra đây.”
Lục Sênh Hạ tức giận liếc vẻ mặt không còn chút máu của cô ta.
“Nếu muốn Ngọc Thanh trở về thì lúc nào cũng có thể trở về được thôi. Chỉ là thằng bé không muốn trở về, không muốn cùng chung sống với mẹ, với người phụ nữ độc ác tâm địa rắn rết này.”
Lục Vinh Hàn không hi vọng mẹ con họ đoạn tuyệt hoàn toàn, trở mặt thành thù. Ông ấy cũng không tin tưởng Tư Mã Ngọc Như là người độc ác như thế.
Từ đầu tới cuối ông ấy đều tin tưởng là do Tư Mã Minh Thịnh làm, chẳng qua Tư Mã Ngọc Như bị em mình liên lụy mà thôi.
“Sênh Hạ, con là con ruột của mẹ, con sao có thể nói với mẹ như vậy. Bố mặc kệ con nghe được lời đồn đãi chuyện nhảm gì ở bên ngoài, con cũng không thể đối xử với mẹ ruột mình như thế.”
Lục Sênh Hạ dùng ánh mắt đồng tình nhìn bố mình, cô bé nói: “Bố, ngoại trừ con cảm thấy bi ai đối với bố thì con không còn lời gì để nói.”
Lục Kiến Nghi giọng đầy mỉa mai nói: “Ông hành xử như thế là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Rồi có một ngày ông sẽ hối hận, chẳng qua ông đừng hy vọng chúng tôi sẽ rộng lòng tha thứ cho sự ngu xuẩn của ông.”
Hoa Hiền Phương ôm vai Lục Sênh Hạ, nói: “Chúng ta đi thôi, về sau không cần gặp lại những người này nữa.”
“Vâng ạ.” Lục Sênh Hà gật đầu, xoay người đi theo cô đi đến phía bên ngoài.
Tư Mã Ngọc Như xông lên đối mặt.
“Con đứng lại đó cho mẹ, tóm lại Ngọc Thanh ở đâu? Hôm nay con không giao thằng bé ra đây thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.