Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 711



Chương 711: Rốt cuộc cũng đi tìm đường chết.

Một chiếc BMW và một xe tải chở hàng xảy ra va chạm ở giao lộ, dẫn đến nổi lửa phát nổ, tài xế xe chở hàng và một cô gái ở trong xe BMW tử vong tại chỗ, một cô gái khác bị thương nghiêm trọng, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện.
Qua kết quả giám định DNA của lực lượng cảnh sát, chứng thực hai cô gái trong xe BMW là Hoa Mộng Lan và Tôn Yến Tư.
Hoa Hiền Phương cực kỳ khiếp sợ, vội vã chạy đến phòng sách tìm Lục Kiến Nghi.
“Hoa Mộng Lan xảy ra tai nạn xe cộ đã tử vong rồi!”
Lục Kiến Nghi hơi ngẩn ra, môi mỏng cong lên thành một hình cung rét lạnh nham hiểm.
“Nhanh như vậy đã bị trừng trị rồi à.”
“Cùng với cô ta còn có bạn của em là Tôn Yến Tư, cô ta bị thương rất nặng, đang cấp cứu ở ICU.” Trên mặt Hoa Hiền Phương có mấy phần xót xa, hai ngày trước cô vẫn còn cãi nhau với Hoa Mộng Lan, không nghĩ tới, mới có mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã bị ông trời ngăn cách.
Đáy mắt sâu thẳm của Lục Kiến Nghi loé qua một tia sắc bén.
“Tại sao Tôn Yến Tư và Hoa Mộng Lan lại đi cùng nhau?”
Hoa Hiền Phương không kịp nghĩ quá nhiều. Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai còn đang ở bên này chưa trở về. Vợ chồng bác cả đặt trước vé máy bay, buổi chiều đã đến rồi, cô phải mau chóng gặp mặt bọn họ, xử lý hậu sự cho Hoa Mộng Lan.
“Anh đi cùng em.” Lục Kiến Nghi ôm vai cô, đi đến biệt thự, sau khi đón Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai, bọn họ cùng nhau đến cục cảnh sát.
Lực lượng cảnh sát dẫn Hoa Tuấn Anh đi nhận thi thể, sau đó lấy ra những món đồ đã tìm được từ trong xe.
Đây là hai chiếc túi Hermes còn chưa bị cháy hoàn toàn.
Một cái là phiên bản giới hạn của Tôn Yến Tư, bên trong có chứng minh nhân dân của Tôn Yến Tư.
Lưu Lộ Mai hết sức giật mình: “Túi này tôi biết, là mẫu mới của tháng này, không phải là Hoa Mộng Lan mới mua đâu nhỉ, cô ta làm gì có tiền mua chiếc túi đắt như vậy cơ chứ?”
Cô ấy vội vã cầm túi tới, lục đồ vật bên trong, một hộp phấn văng ra ngoài, rơi xuống đất, phấn cũng bị rớt ra ngoài, bên trong có một tờ giấy bị đốt một nửa.
Hoa Hiền Phương nhặt tờ giấy lên, cẩn nhận nhìn một chút, vậy mà lại phát hiện đây là một tờ chi phiếu.
Bởi vì bị giấu trong hộp phấn, vậy nên chi phiếu không bị cháy hết.
Số tiền trên chi phiếu vẫn còn, là sáu mươi tỷ đồng.
“Có người cho bọn họ một tấm chi phiếu sáu mươi tỷ đồng!”
“Cái gì cơ?” Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh kêu lên sợ hãi.
Lục Kiến Nghi cầm chi phiếu tới: “Anh sẽ lập tức phái người đi thăm dò!”
Lưu Lộ Mai trừng mắt nhìn: “Tấm chi phiếu này còn đi đổi được không?”
“Cũng đã cháy một nửa, đương nhiên không thể rồi.” Hoa Hiền Phương nhún vai một cái. Trực giác nói cho cô biết, trong chuyện này có điều kỳ lạ.
Là ai cho bọn họ chi phiếu sáu mươi tỷ?
Tại sao lại cho bọn họ?
Hoa Tuấn Anh ôm cánh tay lạnh lẽo rùng mình: “Không lẽ bọn họ biết bí mật gì đó, bị giết người bịt miệng hay sao?”
“Về trước rồi nói.” Hoa Hiền Phương thấp giọng nói.
Chuyện khách sạn Hildon cô còn chưa biết rõ, vậy mà hai người bọn họ đã chết rồi.
Buổi chiều lúc vợ chồng bác cả đến, khóc đầy nước mắt nước mũi, bác gái trực tiếp khóc đến mức hôn mê ngất xỉu.
Mẹ Hoa véo mạnh người bà ta một cái, bà ta mới tỉnh lại.
“Mộng Lan của mẹ, mạng của con sao lại khổ như vậy. Sớm biết con sẽ xảy ra chuyện này, mẹ lập tức đem tiền cho con rồi.”
“Chị cả, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chị hãy kiềm chế đau thương.” Mẹ Hoa nặng nề thở dài.
Hoa Tuấn Anh bĩu môi: “Mẹ, mẹ cũng đừng đến thăm mà khóc lóc như vậy. Con cho mẹ biết, không biết em gái con và Tôn Yến Tư kia làm cái gì ở trong bóng tối, đắc tội người ta rồi, rất có thể là bị giết hại.”
Nghe nói như thế, tiếng khóc của bác cả im bặt: “Ý của con là, tại nạn xe không phải bất ngờ, mà là do người khác cố ý sắp xếp?”
“Tám chín phần mười là như vậy. Lúc chúng con trở về, đội trưởng Lưu của cục cảnh sát gọi điện thoại tới, bọn họ tra được lịch sử tiêu dùng của Hoa Mộng Lan trong thời gian gần đây. Cô ta đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn Châu Tế, còn mua túi Hermes gần một tỷ đồng. Cô ta nghèo tới mức phải tới cướp tiền của chúng ta, sao đột nhiên lại phất nhanh như thế chứ?”
Hoa Tuấn Anh dừng lại, tiếp tục nói: “Rất có thể em gái con và Tôn Yến Tư đã vơ vét tiền của một ông lớn nào đó, kiếm được sáu mươi tỷ đồng. Hiện tại tiền tiêu xài chắc là Tôn Yến Tư trả trước cho nó, hai người bọn nó chuẩn bị sau khi đổi chi phiếu thành tiền mặt thì sẽ chia ra, ai ngờ ông lớn kia lòng dạ ác độc, trực tiếp tìm người xử lý cả hai đứa chúng nó.”
Bác cả rít một hơi thuốc: “Nói thế nào nhà họ Hoa chúng ta cũng là thông gia của nhà họ Lục, Mộng Lan là chị họ của Hiền Phương. Ở trong thành phố Long Minh này, có ông lớn nào có thể sánh với nhà họ Lục, Mộng Lan bị giết, lại không sợ Hiền Phương tìm người đó tính sổ hay sao.”
“Trong thành phố Long Minh này, người nào không biết em gái con và Hiền Phương không hoà thuận chứ? Con bé lại còn cướp chồng của Hiền Phương, người ta đánh cược Hiền Phương sẽ không xen vào chuyện của Mộng Lan.” Hoa Tuấn Anh bĩu môi.
Đáy mắt Hoa Hiền Phương xẹt qua một tia sáng hung ác.
“Tất nhiên em phải xen vào rồi, cho dù em không hoà thuận với chị họ, thì đó cũng là mâu thuẫn trong nhà họ Hoa chúng ta, ai dám đụng đến người nhà họ Hoa, chính là đối nghịch với em. Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên, em nhất định sẽ tìm ra hung thủ, bắt người đó phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Bác cả gái tựa như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên từ dưới đất nhảy lên: “Sẽ không phải là người phụ nữ ác độc kia của nhà họ Kỷ làm chứ? Cô ta đã tạt axit huỷ đi khuôn mặt của Mộng Lan, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Còn muốn giết con bé nữa hay sao?”
Hoa Tuấn Anh lắc đầu một cái: “Mẹ, bây giờ người phụ nữ đó còn đang ngồi xổm ở trong ngục giam kia kìa, nào có năng lực ra bên ngoài mà giết người.”
“Vậy là do ông già nhà họ Kỷ làm ra rồi, Mộng Lan nhà chúng ta là một cô gái trẻ trung gả cho ông già chết tiệt như ông ấy, chỗ tốt gì cũng không có, chúng ta không tìm ông ấy đòi tiền bồi thường thanh xuân thì cũng đã tiện nghi cho ông ấy rồi, ông ấy dựa vào cái gì mà trách tội Mộng Lan cơ chứ?” Bác cả gái phun một cái xuống đất.
Hoa Tuấn Anh vung tay: “Ông lão Kỷ cực kỳ hẹp hòi, là kẻ vắt cổ chày ra nước, sao ông ấy có khả năng cho em gái con tấm chi phiếu sáu mươi tỷ được. Mẹ đừng có mà đoán mò nữa, Tôn Yến Tư còn chưa chết đâu, chờ cô ta tỉnh lại, hỏi một câu là có thể biết sự thật rồi.”
Hoa Hiền Phương khẽ vuốt cằm: “Cháu đã mời bác sĩ tốt nhất cho Tôn Yến Tư, hy vọng cô ta có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”
Về đến nhà, Hoa Hiền Phương ngồi trước cửa sổ rất lâu.
“Ma vương Tu La, anh nói xem có phải em quá độc ác không? Em nên cho Hoa Mộng Lan mượn chút tiền, vậy thì chị ấy cũng sẽ không bí quá hoá liều, đi giao dịch với hạng người ma quỷ.”
Lục Kiến Nghi ôm bả vai mảnh khảnh của cô: “Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, bản thân cô ta làm, có thể trách ai đây.”
“Chỉ là trong lòng chị ấy thấy bất bình mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, cái gì chị ấy cũng tốt hơn em, cái gì cũng mạnh hơn em. chị ấy đi học thì học ở trường quý tộc tốt nhất Giang Thành, mặc thì mặc hàng hiệu, dùng thì dùng mỹ phẩm toàn là loại cao cấp nhất. Mà em thì chỉ đi học ở một ngôi trường bình thường nhất trong vùng, từ nhỏ đến lớn gần như không dùng hàng hiệu, đều chỉ mua hàng giá rẻ trên shopee mà thôi. Cuộc đời của chị ấy được lên kế hoạch là gả vào nhà họ Lục, làm đệ nhất phu nhân ở thành phố Long Minh, nhưng mà vị trí này đột nhiên bị em cướp đi, đương nhiên chị ấy sẽ cảm thấy hụt hẫng, trong lòng sinh ra oán hận với em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.