Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 715



Chương 715: Tất cả đều đặt vào trong túi.

Đêm đó, căn phòng của anh là 1202 mà căn phòng của Hứa Nhã Thanh là 1201.
Chẳng lẽ cùng một đêm mà có tới tận hai người cô gái tới đưa thức ăn hay sao!
“Không phải em nói cái gì cũng không thấy hay sao? Sao em có thể xác định đàn ông kia chính là Hứa Nhã Thanh được cơ chứ?”
Cô ngồi vào trên ghế sô pha, ôm đầu gối của mình lại, có cảm giác vô cùng bất lực yếu ớt, dường như khí lực toàn thân đều bị rút khô.
“Có một ngày, em đi tìm Hứa Nhã Phượng thì nhìn thấy vòng tay đặt trên kệ của Hứa Nhã Thanh. Đó chính là vòng tay của em, là quà sinh nhật mà anh Thạch đưa cho em, đêm đó ở khách sạn Hildon em đã làm mất nó. Em hỏi Hứa Nhã Thanh vòng tay đó từ đâu mà ra, anh ta nói, anh ta đã không cẩn thận bắt nạt một cô gái nhỏ, vòng tay kia là của cô ấy, anh ta vẫn luôn tìm kiếm cô gái kia, muốn nói lời xin lỗi với cô, rồi trả lại vòng tay cho cô ấy. Cho nên em mới biết được, người đàn ông đêm hôm đó chính là anh ta.”
Hàng mày rậm anh tuấn của Lục Kiến Nghi nhíu lại thành một đường thẳng tắp đầy lửa giận.
Anh thở dốc từng đợt liên tiếp, hít lấy hít để rồi lại nặng nề thở ra.
Anh thật sự không tin là trên đời này lại có chuyện trùng hợp đáng sợ như vậy.
Đồng thời có hai cô gái đưa bữa ăn tới tầng 12, mà cả hai đều bị cưỡng hiếp!
Trong chuyện này nhất định có ẩn ý khác!
“Em có từng nghĩ tới, cái vòng tay đó là do em làm rơi trên hành lang, bị Hứa Nhã Thanh nhặt được, nên từ đầu tới cuối anh ta đều đang gạt em hay không.”
“Việc này không thể nào, anh ta lừa gạt em như vậy thì có chỗ nào tốt chứ?” Cô dùng sức lắc đầu.
“Đương nhiên có chỗ tốt, nếu có thể khiến em tin tưởng, vậy anh ta có thể thuận lợi cướp em từ bên cạnh anh đi rồi.”
Lục Kiến Nghi cắn chặt hàm răng nói: “Trên thế giới này không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, không thể nào có hai cô gái tiến vào căn phòng của anh và anh ta như vậy.”
Một luồng sóng nhiệt xông vào mắt của cô: “Có lẽ là trùng hợp cũng nên, em không hề tiến vào căn phòng của anh, em là vào phòng của Hứa Nhã Thanh.”
Nếu như cô đi vào đúng căn phòng của anh, vậy Tiểu Quân có lẽ nên là con của anh, nhưng Tiểu Quân lại là con của Hứa Nhã Thanh.
“Cô gái ngốc.”
Lục Kiến Nghi kéo cô ôm vào trong ngực của mình, cho dù là như thế nào thì bây giờ đã có năm mươi phần trăm, không, chính xác là chín mươi phần trăm chứng minh cô gái ngày đó chính là cô.
Ông trời thật sự đã trêu đùa với anh một trò đùa thật dai mà.
Anh tìm cô gái kia tới lui lâu như vậy, mà cô ấy lại đang ở bên cạnh của anh, trở thành vợ của anh. Nhưng anh lại chưa hề phát hiện ra.
Tâm trạng của Hoa Hiền Phương loạn thành một mớ bòng bong, cắt không đứt mà càng lúc càng rối rắm hơn.
Trong lòng ngực của cô, trái tim nhảy như gió giật cấp 12, còn kinh thiên động địa như ngoài biển khơi gặp bão vậy.
“Lục Kiến Nghi, em không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, đầu em đau quá.”
Lục Kiến Nghi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô.
Cô không phải là một cô gái tùy tiện. Nhưng nếu như không có chuyện trong khách sạn, cô sẽ không thể nào lại gần Hứa Nhã Thanh như vậy, cũng không thể nào bỏ anh lại, không chùn bước mà theo anh ta rời đi.
“Tên Hứa Nhã Thanh đáng chết, anh ta đã tính kế em.”
Đầu cô giống như bị kim đâm từng chút một, run rẩy không ngừng, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Kiến Nghi, anh đồng ý với em, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng đừng xung đột với Hứa Nhã Thanh. Nếu làm như vậy chỉ sẽ khiến cho Tiểu Quân càng bị tổn thương mà thôi.”
Lục Kiến Nghi xùy ra một tiếng: “Em chưa nghe nói qua mối thù đoạt vợ, không đội trời chung sao?” Giọng điệu của anh vẫn luôn nặng nhọc như vậy, từ đầu tới cuối luôn kẹt trong cổ họng, vẫn chưa chịu hạ xuống.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Anh ta không có cướp vợ của anh, là chính anh không muốn người ta cơ mà. Lúc trước, anh ghét bỏ cô ấy, xem thường cô ấy, còn cùng người con gái khác chơi bời để trêu chọc cô ấy, anh vẫn luôn muốn đuổi cô ấy đi, anh chưa hề chân chính quý trọng cô ấy. Nếu như lúc trước Hứa Nhã Thanh không có dẫn cô ấy đi, anh mãi mãi cũng không có khả năng tỉnh táo lại, ý thức được tầm quan trọng của cô ấy, một ngày nào đó cô ấy vẫn sẽ rời khỏi anh mà thôi. Cho nên, anh vốn là không nên hận Hứa Nhã Thanh, cũng không nên trách anh ta, anh có lẽ nên cảm kích anh ta thì hơn.”
Lời này thật sự đâm trúng tử huyệt của Lục Kiến Nghi, khiến anh có cảm giác đỉnh đầu bị gõ một cái thật mạnh vào.
Cô khiến anh tức giận cũng khiến anh phải bất lực phản kháng.
Con muỗi đốt xong để lại dấu vết.
Nếu như lúc trước có thể đối xử với cô tốt hơn một chút, cũng không khiến cô tuyệt vọng mà rời đi.
“Em nói đúng, đều là lỗi của anh, đây là báo ứng của anh, anh thật đáng chết.” Anh nói với ngữ điệu mang vài phần tự giễu.
“Lục Kiến Nghi, bây giờ chúng ta rất tốt rồi, anh cũng đừng cứ dằn vặt mãi về chuyện đã qua được không? Sở dĩ Mộ Dung Cẩm Lý làm như thế, chính là muốn châm ngòi cho quan hệ giữa ba người chúng ta, để chúng ta chém giết lẫn nhau. Nhà họ Hứa là một trong ba gia đình quyền quý, anh muốn đấu với Hứa Nhã Thanh nhưng đối với lợi ích của nhà họ Lục thật sự không có lợi. Mọi người sẽ còn cho rằng em chính là một kẻ hồng nhan họa thủy, về sau em ở nhà họ Lục còn tiếp tục sinh sống thế nào được đây?”
Lục Kiến Nghi im lặng.
Lo nghĩ của cô không phải không có lý.
Cái cô nhóc này thật ra không hề ngốc nghếch chút nào, suy nghĩ cẩn thận, luôn luôn có thể xem xét mọi chuyện lâu dài vô cùng sâu sắc.
“Em muốn anh nuốt cục uất ức lớn như thế này này vào trong thì em phải đền bù thật tốt cho anh.”
“Được, chờ con ra đời, mỗi ngày em đều sẽ phục vụ tận tình cho anh.”
Môi mỏng Lục Kiến Nghi cong lên một nụ cười tà mị.
Cho dù như thế nào, tóm lại Hứa Nhã Thanh vẫn là bại tướng dưới tay anh mà thôi.
Anh mới là người thắng cuối cùng.
Từ phòng đọc sách, hai người đi ra tới thì thấy Hứa Kiến Quân đi tới.
“Mẹ, bố ma vương, con nói cho hai người biết một chuyện, chú Ngọc Thanh sắp thảm lắm rồi ạ, ông nội căn bản cũng không cho chú ấy về nhà mà còn muốn chú ấy ở cùng bà nội xấu xa nữa chứ. Thật sự lo sợ là có một ngày nào đó bà nội xấu xa lại nổi điên, hạ độc chú ấy thì sao bây giờ.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve đầu của cậu bé: “Ông nội sẽ bảo vệ tốt chú Ngọc Thanh, bà nội xấu cũng sẽ không dám hại cậu ấy đâu.”
“Cắt cắt!” Hứa Kiến Quân vênh cái miệng nhỏ lên: “Ngay cả con trai của mình mà ông nội còn không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ được chú Ngọc Thanh thật tốt chứ?”
Hoa Hiền Phương vuốt nhẹ cái mũi của thằng bé: “Ông nội là người lớn, không thể nói ông ấy như vậy được.”
Hứa Kiến Quân vòng hai tay ôm ngực thở dài một hơi, giống như một ông cụ nhân: “Bà nội xấu xa rõ ràng làm chuyện xấu rất nhiều, thế nhưng từ xưa tới giờ ông nội không chịu tin tưởng chúng ta, chỉ tin tưởng bà ấy mà thôi. Sự thông minh sáng suốt của ông ấy đi chỗ nào hết rồi, con thật sự lo lắng cho ông ấy ghê.”
Hoa Hiền Phương cũng lo lắng, thế nhưng bọn họ còn có biện pháp nào nữa chứ?
Những gì nên nói thì cô cũng đã nói rồi, bố không muốn tin tưởng cô, cho nên cô cũng không thể ra sức tham gia vào việc này được.
“Sau này, chúng ta có cuộc sống của riêng mình, ông nội cũng có cuộc sống của ông ấy, mọi chuyện đều là nước sông không phạm nước giếng.”
“Thế nhưng chú Ngọc Thanh thì làm sao bây giờ? Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu chứ?” Cậu bé lo lắng nói.
Lục Kiến Nghi vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Yêu tinh nhỏ à, sau này không cho phép con chơi bời cùng một chỗ hùa theo cô nhỏ, mặc kệ chuyện gì cũng phải nói chuyện với người lớn trước.”
“Con biết rồi.” Hứa Kiến Quân le lưỡi.
Nổi tiếng trong giới, chuyện xấu của Hứa Kiến Quân và Hoa Hiền Phương cũng không dẫn tới nhiều quần chúng soi mói, dù sao dưa giữa hai người thì mọi người cũng đã ăn no rồi.
Chỉ có thể nói, cô gái Hoa Hiền Phương này quá lợi hại, có thể bỏ hẳn ba cậu chủ quyền quý vào túi của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.