Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 725



Chương 725: Trái tim thánh mẫu tràn lan.

Lục Vinh Hàn chỉ sợ hai mẹ con lại phát sinh tranh chấp, vội vàng xen ngang nói:
“Ngọc Như, em và Kiều An tự mình đi chơi đi, đừng ở chỗ này mò mẫm nữa!”
Tư Mã Ngọc Như rất muốn dẫn con rời đi, nhưng thằng bé chắc chắn ấy sẽ không nghe lời cô ta, chỉ có thể hậm hực căn dặn Lục Vinh Hàn:
“Anh trông chừng đứa nhỏ cẩn thận nhé!”
Kiều An cũng muốn ôm con đi, nhưng cô ta thật vất vả mới có thể có cơ hội ở chung với Lục Kiến Nghi, cô ta không muốn phải từ bỏ.
Tốt xấu gì đứa bé cũng là cốt nhục thân sinh của Lục Kiến Nghi, nếu như Hoa Hiền Phương thật sự muốn tổn thương con bé, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn mà mặc kệ.
“Mợ chủ Lục, con của tôi tạm thời phải rời khỏi cô rồi.”
“Đừng lo lắng, bảo mẫu sẽ trông chừng.” Hoa Hiền Phương khoát khoát tay.
Niên Niên ngồi ở trên nệm, được đi theo anh chị chơi chung làm cho cậu bé chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng có lúc còn phát ra tiếng cười khanh khách, không có chút gì là sợ người lạ, cũng không muốn đi tìm mẹ bé.
Lục Kiến Nghi tự mình nhìn tờ giấy trong tay, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút.
Hoa Hiền Phương từ trên ghế đứng dậy:
“Bố, chúng ta đi tới hồ nước phía trước một chút đi.”
“Được.” Lục Vinh Hàn gật gật đầu.
Bọn họ cùng nhau đi đến bên cạnh hồ nước trước mặt.
“Bố, bọn nhỏ và Ngọc Thanh hết sức thân thiết, con không hy vọng tình cảm hồn nhiên giữa tụi nhỏ bị người khác phá hư, dù sao cũng đều là người một nhà cả mà.”
Cô ra sức nhấn mạnh thêm ba chữ “người một nhà” này. Lục Vinh Hàn làm sao mà nghe không hiểu, ngượng ngùng cười cười:
“Ngọc Thanh với con cũng coi như là hợp ý, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng nó lại thân thiết với con hơn cả chị ruột của mình.”
“Con và thằng bé không có quan hệ máu mủ, nhưng nó và Kiến Nghi lại có, tục ngữ nói đúng, anh lớn như cha, chị cả như mẹ, ngoại trừ bố và mẹ nhỏ ra thì tụi con chính là người thân nhất của nó.”
Giọng nói của Hoa Hiền Phương chậm rãi ung dung, giống như một làn gió nhẹ thổi tới mặt hồ, nhưng ở trong lòng Lục Vinh Hàn lại khơi dậy lên một hồi sóng to gió lớn.
Ông ấy vốn đang nghi ngờ Hoa Hiền Phương đã biết được chân tướng, bây giờ nghe cách nói này của cô, lập tức càng thêm phần khẳng định.
Nhưng mà ông ấy cũng không biểu hiện ra ngoài, cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh, Ngọc Thanh là đứa nhỏ của nhà Tư Mã, mọi người lường trước cũng có thể tính là thân thích, nhưng làm gì có mối quan hệ huyết thống đúng không?”
Hoa Hiền Phương cũng không tính đi đường vòng trong chuyện này, chọc thủng tầng giấy này đối với mọi người mà nói đều có chỗ tốt.
“Bố, thật ra con và Kiến Nghi đã biết được thân thế của Ngọc Thanh rồi.”
Cơ mặt Lục Vinh Hàn co rút lại:
“Hiền Phương, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, Ngọc Thanh đúng là con của Tư Mã Minh Thịnh.”
“Bố, bố cần gì phải che giấu cơ chứ? Mặc dù thằng bé là do Mã Trúc Mai sinh ra, nhưng cũng không phải là con của cô ta và Tư Mã Minh Thịnh mà là đứa nhỏ do mẹ nhỏ thay thế. Mẹ nhỏ vì sinh đứa con trai này mà gần như đã hao hết toàn bộ tâm tư sức lực, cũng không dễ dàng gì…” Trong giọng nói của Hoa Hiền Phương còn kéo theo một chút ý tứ giễu cợt.
Con ngươi thâm thúy của Lục Vinh Hàn chớp động dưới ánh mặt trời, từ từ trở nên u ám:
“Đứa bé này không có bất kỳ uy hiếp gì cho con và Kiến Nghi cả.”
“Con biết, nếu như là một đứa bé từ nhỏ đã thù hận Kiến Nghi và nhà họ Lục thì con nhất định sẽ không cho phép nó bước vào cửa lớn nhà họ Lục một bước. Đổi lại con rất vui vẻ vì đó là Ngọc Thanh. Ngọc Thanh xem con như chị ruột mà đối đãi, con đương nhiên cũng phải chăm sóc cho nó như em trai ruột của mình.”
Cô nói xong, thoáng dừng một chút, quay đầu lại, nhìn Lục Vinh Hàn mỉm cười:
“Con và Kiến Nghi đã thương lượng qua rồi, nguyện ý để Ngọc Thanh nhận tổ quy tông, trở thành đứa nhỏ của Nhà họ Lục. Nhưng mà, phải tìm một cơ hội thích hợp mới được, không thể để cho tâm hồn yếu ớt của đứa nhỏ bị ảnh hưởng.”
Lục Vinh Hàn chấn động kịch liệt, có chút không dám tin những gì ông ấy nghe được:
“Chẳng lẽ con và Kiến Nghi thật sự đồng ý để cho Ngọc Thanh vào cửa nhà họ Lục hay sao?”
“Không lẽ con còn có thể trêu chọc đùa giỡn bố được hay sao?” Hoa Hiền Phương cười cười, nói xong cũng xoay chuyển giọng nói:
“Nhưng mà chỉ có duy nhất một người là Ngọc Thanh mà thôi.”
Lục Vinh Hàn đã rõ ý tứ của cô, người như Tư Mã Ngọc Như mãi mãi cũng không có khả năng bước vào ngưỡng cửa nhà họ Lục.
“Bố nghe nói con đã sửa đổi gia quy, không cho phép con riêng bước vào nhà họ Lục.”
“Mặc dù có nói Ngọc Thanh là do mẹ nhỏ làm trái lệnh của ông nội, là đứa nhỏ sống ngày nào biết ngày ấy, nhưng nhìn chung vẫn được cô ta sinh ra lúc còn làm vợ bé của nhà họ Lục, cũng không tính là con riêng.” Hoa Hiền Phương nhún vai.
Cho dù lời nói của cô là thật hay giả thì cũng khiến cho Lục Vinh Hàn cảm thấy hết sức được an ủi.
“Hiền Phương, cám ơn con.”
Hoa Hiền Phương cười một tiếng: “Con cũng không phải chỉ dựa trên mặt mũi của bố mà nhìn đâu, con hoàn toàn là vì Ngọc Thanh. Thằng bé là một đứa bé ngoan, con hy vọng nó có thể luôn giữ được bản tính lương thiện thuần khiết của mình, không bị một ít người “vàng đỏ nhọ lòng son” đáng ghê tởm làm ô nhiễm.”
Từ ven hồ trở về, Lục Vinh Hàn đi tìm Tư Mã Ngọc Như, Tư Mã Ngọc Thanh đi theo bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa.
Lục Kiến Nghi ôm vai Hoa Hiền Phương:
“Em và ông già kia hàn huyên chuyện gì vậy?”
“Em nói cho bố biết về chuyện của Ngọc Thanh.” Cô điều chỉnh âm thanh chỉ trong phạm vi hai người. Cô vừa mở miệng đã lọt vào trong tai của anh.
Lục Kiến Nghi lấm tấm mồ hôi:
“Quả thật em đủ thẳng thắn đấy.”
“Vốn dĩ cũng không cần thiết phải che che giấu giấu để làm gì.” Cô vểnh môi: “Em còn nói với bố, hai chúng ta đã thương lượng qua, đồng ý để cho Ngọc Thanh tiến vào nhà họ Lục.”
Lục Kiến Nghi bị sặc “cốc” một cái gõ nhẹ vào trán của cô: “Em đã thương lượngvới anh khi nào vậy?”
“Chẳng lẽ anh lại không đồng ý à?” Cô hỏi ngược lại một câu.
Anh vuốt ve đầu tóc của cô: “Chẳng lẽ việc này hai chúng ta có thể làm chủ được hay sao?”
Cô le lưỡi: “Em biết còn cần phải có bà nội và mẹ đồng ý nữa chứ. Bây giờ Ngọc Thanh còn nhỏ, bố cũng sẽ không ngả bài nhanh chóng như vậy, nói hết chân tướng cho nó biết đâu. Trước cứ chờ thằng bé lớn thêm một chút rồi hẳn tiếp tục xử lý chuyện này, đến lúc đó từ từ thuyết phục bà nội và mẹ sau.”
“Em đó.” Anh lắc đầu thở dài, người phụ nữ ngốc ngếch này đúng là quá yếu lòng, quá lương thiện.
Ở đối diện bàn ăn, Tư Mã Ngọc Thanh đang ăn một con bào ngư, đặc biệt thỏa mãn: “Những thứ này ăn ngon thật, nếu như có thể thường xuyên tới đây chơi thì tốt rồi.”
“Yên tâm, lần sau chúng ta nghỉ phép đi ra sẽ còn gọi em qua.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.
Ba cái bánh bao sữa nhỏ ngồi trên ghế dành cho trẻ em, ôm dung dịch sữa lỏng có mùi vị mà hút.
Sau khi uống xong, Hoa Hiền Phương đưa cho tụi nhỏ mỗi người một cây gậy mài răng, để cho tụi nhỏ mài răng.
Niên Niên rất nghe lời, hoàn toàn không có ầm ĩ đòi mẹ.
Hoa Hiền Phương đối với con nít quả thực có một loại lực liên kết trời sinh và lực thuần phục.
Mặc kệ là đứa trẻ nghịch ngợm như thế nào, vừa vào trong tay của cô sẽ lập tức biến trở thành bé ngoan hết cả thôi.
Lục Kiến Nghi nhìn thấy Hoa Hiền Phương chăm sóc cho Niên Niên hết sức cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng anh thầm có vài phần lo lắng.
Không khéo cái người phụ nữ ngốc nghếch này, ngày nào đó trái tim thánh mẫu tràn lan sẽ đồng ý cho đứa nhỏ của Kiều An tiến vào nhà họ Lục.
Thế thì hỏng bét rồi!
Thật ra Hoa Hiền Phương cũng có tính toán của riêng cô rồi.
Cho dù cô có trăm phương nghìn kế cản trở đứa nhỏ vào nhà họ Lục thì cũng không thể cắt đứt được mối quan hệ máu mủ giữa bố và con được.
Nếu như đứa nhỏ vẫn một mực được Kiều An nuôi dưỡng, lớn lên nhất định sẽ biến thành kẻ thù của cô, còn nếu như được cô nuôi thì lại không giống như vậy, bọn nhỏ sẽ trở thành con của cô, thân cận với cô, hiếu thuận với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.