Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 809



Chương 809: Tôi đau bụng.

Đỗ Di Nhiên ngồi trên bãi cỏ, vốn dĩ cô ta cho rằng Lục Kiến Nghi sẽ đến đây, ánh mắt cô ta sáng lên, nhưng lúc nhìn thấy là vệ sĩ áo đen, con ngươi lập tức trở nên ảm đạm.
“Tôi ngã sấp xuống bụng tôi đau quá, có phải động thai không?” Cô ta cố ý cao giọng nói, gần như là muốn hét lên, muốn khiến cho Lục Kiến Nghi đang đi ở phía trước phải chú ý.
Nhưng Lục Kiến Nghi đã sớm đi xa.
Người vệ sĩ áo đen vươn tay về phía cô.
“Cô sẽ không sao đâu, cô cách xa sếp của chúng tôi hơn một chút, đừng uổng phí tâm cơ làm gì, ngoại trừ mợ chủ, anh ấy sẽ không biết thương hương tiếc ngọc với bất kỳ người phụ nữ nào đâu.”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ chích, lệch sang một bên.
Nhưng diễn kịch phải diễn cho trót, vì thế cô ta còn phải tiếp tục giả bộ.
Cô ta nắm lấy tay người đàn ông mặc áo đen, làm bộ gắng gượng đứng dậy.
“Tôi thật sự bị ngã sấp xuống, tôi chính là phụ nữ mang thai đấy, anh có thể đỡ tôi đi không?”
“Không thể, cô có thể gọi điện thoại cho vệ sĩ của mình, để bọn họ đến đón cô.” Người đàn ông áo đen nói xong thì bỏ mặc cô ta ở đó, tiếp tục đi về phía trước, có thể đi theo bên cạnh Lục Kiến Nghi đều không phải dạng người ăn chay, anh ta vừa nhìn là biết người phụ nữ này không sao.
Đỗ Di Nhiên tức đến mức muốn hét lên.
“Nói không chừng sau này tôi sẽ trở thành mợ chủ của mấy người, đến lúc đó tôi sẽ bảo Kiến Nghi sa thải mấy người.”
Người áo đen quay đầu, cười cợt nói.
“Cô cần một bác sĩ chữa bệnh tâm thần, chữa chứng ảo tưởng sức mạnh quá nghiêm trọng.”
Đỗ Di Nhiên tức hổn hển, chỉ là một tôm tép nhãi nhép lại ức hiếp cô ta như thế, thật đúng là quá đáng.
Nếu cô ta mang thai con của Lục Kiến Nghi thì cũng được xem như là người phụ nữ của Lục Kiến Nghi, bọn họ nên tôn trọng cô ta như với Hoa Hiền Phương mới đúng.
Lúc này Hoa Hiền Phương đã dẫn theo bọn nhỏ đến công viên trò chơi.
Bọn nhóc ngồi vòng xoay ngựa gỗ, sau đó lại chơi máy bay nước.
Kiều An đi spa, để đứa nhỏ chơi cùng mọi người.
Lục Kiến Nghi đi đến hôn lên cái bụng cao ngất của bà xã mình.
“Anh và em đến bên hồ đi.”
Anh thận trọng đỡ Hoa Hiền Phương lên.
Theo thời gian, cơ thể của Hoa Hiền Phương cũng trở nên nặng nề hơn.
Trong hồ, thủy tiên nở rộ, màu hồng màu tím, màu trắng, đóa nào cũng rất đẹp.
Hoa Hiền Phương nhìn qua thủy tiên ở giữa hồ, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Cảnh sắc nơi này rất đẹp, em rất muốn vẽ.”
Khóe môi Lục Kiến Nghi nhếch lên đường cong tà mị.
“Tuy cảnh sắc có đẹp đến mấy cũng không bằng người, anh làm người mẫu cho em nhé?”
Cô chớp mắt, lém lỉnh nói.
“Nơi mà họa sĩ có thể vẽ vẫn là đóng cửa phòng lại thì tương đối tốt hơn.”
Cô đã từng vẽ anh, không nghĩ đến anh lại thêm cô, sau đó biến thành bức xuân cung đồ.
Lục Kiến Nghi vươn tay ôm cô vào ngực.
“Buổi tối hôm nay em có thể vẽ thỏa thích.” Anh cúi đầu hôn cô.
Cách đó không xa, phía sau hòn non bộ, Đỗ Di Nhiên lén nhìn bọn họ.
Cô ta nổi cơn giận dữ, tròng mắt như muốn lồi ra.
Vì sao Lục Kiến Nghi đối xử lạnh lùng với cô ta như thế, lại cưng chiều Hoa Hiền Phương như vậy?
Không phải đàn ông đều là sinh vật có mới nới cũ ư?
Chẳng lẽ anh còn chưa chơi chán Hoa Hiền Phương à?
Đúng vào lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Chị Di Nhiên, không nghĩ đến chị còn có bệnh thích nhìn trộm cơ đấy.”
Cô ta vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Sênh Hạ đứng ở sau lưng cô ta, dọa cho cô ta hét to một tiếng.
“Lục Sênh Hạ, cô bước đi không có tiếng động à? Như quỷ vậy.”
Giọng nói của cô ta có hơi lớn lập tức khiến cho Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương chú ý đến.
“Cô Đỗ, là cô sao?” Hoa Hiền Phương cố ý hỏi.
Đỗ Di Nhiên từ phía sau hòn non bộ đi ra, Lục Sênh Hạ đi theo sau cô ta.
“Chị Di Nhiên vẫn luôn trốn ở phía sau nhìn trộm hai người đấy.” Lục Sênh Hạ không hề cố kỵ, vạch trần cô ta, không nể mặt mũi chút nào.
Sắc mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh.
“Cô đừng có mà ăn nói linh tinh, tôi vẫn luôn ở chỗ này, chẳng qua nhìn thấy bọn họ tới đây, cho nên không muốn đi ra quấy rầy mà thôi.”
Hoa Hiền Phương cũng không nói gì cô ta, cô đi đến bên cạnh Lục Sênh Hạ, khoác tay cô bé.
“Thủy tiên trong hồ nở rất đẹp, chị dẫn em đi ngắm nhé.”
“Được ạ.” Lục Sênh Hạ nhếch miệng cười một tiếng, vươn tay khác khoác lên cánh tay Lục Kiến Nghi.
“Anh cả, chúng ta đi ngắm thủy tiên thôi, anh chụp cho em mấy bức ảnh, em muốn gửi cho anh Chấn Diệp.”
Bọn họ không để ý đến sự tồn tại của Đỗ Di Nhiên, đi thẳng đến bên hồ.
Đỗ Di Nhiên giậm chân, miệng sắp méo sang một bên.
“Lúc mới tới em nhìn thấy Kiều An, không nghĩ đến tổng giám đốc Lục đi nghỉ phép, chẳng những dẫn theo vợ, còn dẫn theo cả tình nhân nữa đấy.”
“Có liên quan gì đến cô ư?” Lục Kiến Nghi cũng không quay đầu lại, lạnh lùng vung ra một câu.
Gương mặt Đỗ Di Nhiên trở nên vặn vẹo.
“Anh cũng đừng quên, em cũng là người phụ nữ của anh.”
Lục Kiến Nghi nhếch môi mỉa mai.
“Cho dù có xách giày cho tôi, cô cũng không đủ tư cách đâu.”
Lời này giống như một xô nước đá dội xuống đầu Đỗ Di Nhiên, cô ta xấu hổ chạy đến.
“Em chính là đệ nhất danh viện của thành phố Long Minh này, em có chỗ nào kém Hoa Hiền Phương và Kiều An chứ?”
Lục Kiến Nghi trầm thấp hừ một tiếng.
“Ngay cả một sợi tóc của bà xã tôi, cô cũng chẳng sánh nổi.”
Đỗ Di Nhiên phát điên, mỗi một tế bào trên người cô ta đều đang kêu gào giận dữ.
“Vậy vì sao anh lại còn muốn ngủ với em chứ?”
“Đó là do cô đang nằm mơ.”
Giọng nói của Lục Kiến Nghi vô cùng lạnh lẽo, hơi thở anh tỏa ra giống như kết thành băng vậy.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy như bị đá vào trong hồ băng, trên dưới cả người đều là lạnh lẽo.
“Lục Kiến Nghi, sao anh có thể đối xử với em như thế chứ? Anh thật đúng là vô tình, máu lạnh.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng.
“Làm con giáp thứ mười ba thì nên khiêm tốn một chút, đừng phách lối như thế, coi tôi như không tồn tại à?”
Đỗ Di Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn cô, cho đến bây giờ cô ta cũng không cảm thấy làm con giáp thứ mười ba là chuyện mất mặt gì, thế giới này chính là như thế, mạnh được yếu thua, người yếu phải nhường chỗ cho kẻ mạnh, bao gồm cả trong hôn nhân và tình yêu.
Cô ta đưa tay ra xoa bụng, đây là đang thị uy với Hoa Hiền Phương.
Trong bụng của cô ta còn có con của Lục Kiến Nghi, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.
Người nào cười đến cuối cùng mới là người giỏi nhất.
“Lục Kiến Nghi, em không phải là loại phụ nữ tùy tiện, anh ngủ với em, từ nay về sau em sống là người của anh, chết là quỷ của anh, anh đừng mơ đến chuyện vứt bỏ em.”
Ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Kiến Nghi nhìn qua cô ta.
“Ngủ với cô là quỷ, không phải tôi.”
Đỗ Di Nhiên hít một hơi thật sau, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
“Chờ đứa nhỏ được sinh ra, anh sẽ không nói như thế.”
Lục Sênh Hạ làm một mặt quỷ với cô ta.
“Đến lúc đó còn chưa biết kẻ khóc là ai đâu.”

Buổi trưa cô nhỏ Đỗ dặn dò nhà bếp chuẩn bị canh gà cho Đỗ Di Nhiên.
Sau khi Đỗ Di Nhiên uống xong, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô ta che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
“Nhanh như vậy mà đã có phản ứng mang thai?” Cô nhỏ Đỗ đưa khăn tay cho cô ta.
Đỗ Di Nhiên lau miệng.
“Không nghĩ đến mang thai lại khó chịu như vậy.”
“Đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.” Cô nhỏ Đỗ cười nói.
Đỗ Di Nhiên nhấp một ngụm trà.
“Cô nhỏ, cô chưa sinh con, sao cô lại biết những thứ này?”
“Chưa sinh con, nhưng nhìn người khác cũng biết được.” Cô nhỏ Đỗ nhún vai đáp.
Cô ả đang nói thì thấy Đỗ Di Nhiên đưa tay che bụng, lộ ra vẻ khó chịu.
“Cô nhỏ, cháu đau bụng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.