Chồng Hờ Ơi! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi!

Chương 8



Hôm nay hắn phải "kham" một số việc quan trọng của Phong mà về khá muộn. Hắn có một món quà cho nó vì từ trước đến nay chưa tặng nó được cái gì.

- Tặng em này. - là một cái bím tóc nhưng không phải hàng bình thường. Nó được đính kim cương và có thiết bị định vị tiên tiến nhất nhì thế giới chứ chả đùa. - Không bao giờ được tháo ra nghe chưa? - hắn vừa nói giọng nhẹ nhàng nhưng có chút nghiêm khắc vừa kẹp vào cho nó.

- Á! Quà hả? Trời ơi thích quá đi mất. - nó sờ lên mà thích thú.

" Chụt " - nó thơm vào má hắn.

Từ bé sống ở nước ngoài nên nó cũng hơi ảnh hưởng. Theo nó thơm má khi được tặng quà là bình thường. Nhưng với hắn thì đúng thật là "ngây ngất"

- Em vừa làm gì thế? - giọng hắn xen sự hạnh phúc, vui vẻ.

- Anh tặng em quà thì em thơm má anh thôi mà. Có làm sao đâu. Hề hề. Không thích à? - nó phục phịu, tỉnh bơ.

- Thích nhưng mà thích ở đây cơ - hắn chỉ tay vào môi mình.

- Mơ à? Có voi đòi tiên á? - mặt nó đã đỏ, vênh mặt lên mắng hắn.

Lập tức hắn kéo tay nó rồi đặt lên đôi môi nó một nụ hôn ngọt ngào. Ban đầu có nó dùng tay đẩy ngực hắn ra nhưng cuối cùng thì lại hoà cùng hắn. Phải một lúc lâu...sau cả 2 mới lưu luyến bỏ ra.

" Hộc hộc" - nó cần ôxi gấp.

- Kĩ thuật của em không tồi nhỉ! Đỡ phải dạy! - hắn cười ha hả.

- Thích ăn đòn phải không? - mặt nó đỏ nay càng đỏ hơn. - Sống ở nước ngoài hôn đầy.

- Cái gì? - hắn bực tức - Em hôn đàn ông?

- Ờ! Ghen à? - nó thích thú.

- Em...anh đi tắm! Dọn cơm cho anh.

Hắn đi nhanh về phòng để hạ hoả. Một phần là vì nó hôn nhiều người đàn ông hai là dục vọng của mình.

Rồi xem, bây giờ có anh ở đây, ai dám động vào em...

Đọc tiếp:

Trong lúc hắn đang tắm thì nó nhận được cuộc gọi của một số máy lạ. Nó do dự một lúc rồi nhấc máy:

- Alô. Xin hỏi ai gọi thế ạ? - nó nói trước.

- Chào cô. Cô là vợ tương lai của giám đốc Hoàng Bảo Nam phải không? - một giọng nữ vang lên. Có lẽ là một cô gái trẻ.

- Vâng. Xin hỏi lại cô là ai? - nó có dự cảm không lành.

- À. Tôi là bạn thân của anh ấy. À...tôi rất muốn gặp người vợ tương lai của anh ấy. Cô có thời gian chứ cho ngày mai chứ? - cô ta có vẻ bối rối.

- Vâng. Tôi rảnh vào buổi chiều và tối. Ta có thể gặp nhau nếu cô cho tôi một địa chỉ.

- Ngày mai anh ấy có một buổi tiệc lúc 8h. Cô hãy bảo anh ấy cho đi cùng, nhé?

- Vâng. Tôi sẽ đến. Chào cô. - nó lễ phép chào.

" Tút tút " - cô ta đã tắt máy.

Lúc này hắn trong phòng tắm bước ra:

- Ai thế em?

- Em không biết. Cô ấy bảo là bạn anh. Tối mai 8h anh có tiệc phải không?

- Ừ! Sao em biết? - hắn vừa nói vừa lau tóc.

Nó tiến lại gần, lấy cái khăn của hắn mà lau cho hắn làm hắn khá bất ngờ:

- Mai em đi với anh được không? Em vừa nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng là bạn của anh, muốn gặp em ở bữa tiệc đó. Là nữ đó.

- Anh muốn mời em đi không được nữa là... Bạn nữ ư? Anh không có. Chỉ có mấy thằng bạn từ xưa thôi em.

- Em cũng không biết. Cứ cho em đi cùng anh nhé!

Hắn chỉ " ừm " một tiếng rồi bắt lấy tay nó, kéo vào lòng rồi hôn. Nó cũng chẳng kháng cự, triền miên với hắn một lúc.

- Nhiều lúc em làm anh khó kiềm chế đấy! - hắn nói với cái giọng khàn khàn mờ mịt.

- Em nói anh cần kiềm chế à? - nó tưởng hắn kiềm chế hôn nó cơ?

- Thật? - hắn nói ít hơn.

- Chẳng lẽ giả. Thích hôn thì cứ hôn. - nó cứ tỉnh bơ.

Hắn mới ngớ ra. Nó không hiểu thì phải. Thôi tha, sau này tha hồ...

- Chịu em đấy! Ngủ đi. - vừa nói hắn vừa tắt đèn rồi ôm nó ngủ.

Căn biệt thự chìm trong yên lặng. Cả Phong lẫn Huyền cũng ngủ rồi...

Hôm sau, nó diện một bộ váy màu cam rực rỡ nhưng nó mặc thì rất đẹp và mềm mại. Huyền bảo mệt nên Phong ở nhà cùng. Phải xin mãi hắn mới cho Phong ở nhà. Nó cùng hắn lên chiếc xe mui trần đỏ, phóng vun vút trên đường.

Đến nơi, ai cũng phải nhìn nó và hắn mà trầm trồ. Đúng là "trai tài, gái sắc" mà. Nó đi bên cạnh khoát tay hắn vì lúc trước hắn có bảo:

- Phải khoát tay anh nếu không muốn làm bữa ăn của anh. Anh chưa ăn thịt người bao giờ em ạ.

Đê tiện, dê xồm mà. Nó đỏ mặt, đi cùng hắn đến nhiều bàn chào hỏi.

Từ xa, một cô gái trẻ nhếch môi cười:

- Chào chị! Chị nghĩ rằng vào "nhà" em dễ thế sao. Em sẽ cho chị biết bước được vào "nhà" em cần phải thế nào.

Nó không hề biết, vẫn vui vẻ. Nhưng liệu có lâu hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.