Chồng Ma Của Em

Chương 121: Cô đâu phải con gái chứ





Đi trên con đường lớn nhất Thái Châu, du khách rất nhiều, xung quanh toàn là những quán xá bắt mắt, bởi vì có nhiều người nên dương khí thịnh, tôi coi như cảm thấy ổn hơn chút, muốn ăn quà vặt, Tống Tử Thanh và Trần Mỹ lại đi lên phía trước rồi, tôi chỉ đành tự mình đi mua.

Đậu phụ thối của Tương Tây rất nổi tiếng, nhưng mùi thối quá, tôi do dự nửa ngày vẫn không dám mua, chủ yếu là vì cái mùi này, tôi ngửi thấy giống mùi của thi thể đã khô, rất nhiều người đều đang ăn, cảm giác như rất nhiều người đang ăn xác khô, tôi biết là do tôi nhạy cảm, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, suýt nữa thì nôn ra, vội vàng rời khỏi quán.

Không phải trước đây chưa từng ăn đậu phụ thối, thật đấy, rốt cuộc hôm nay tôi làm sao vậy.

Tôi vừa đi vừa kéo kéo tóc, vẫn là mua một cái bánh cuộn ăn vậy.

“AI” Tôi vừa xoay người, người đàn ông đăng sau đụng vào tôi, đụng đau chết đi được, tôi ôm lấy đầu.

“Xin lỗi xin lỗi” Người đàn ông vội vã, nói mấy câu xin lỗi với tôi rồi nhanh chân rời đi, tôi thấy hắn đụng phải rất nhiều người trên đường, biến mất trong tiếng oán hận của vô số người.

Thế này thì có việc gấp tới mức nào chứ, vội tới như vậy.

Tôi không để tâm chuyện này.


Đợi tôi mua xong bánh cuộn, Tống Tử Thanh quay lại tìm tôi, nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy gì ấy, xông tới ôm lấy tôi, tôi hoảng hốt, bánh cuộn sắp bị bóp cho hỏng luôn: “Tống Tử Thanh anh làm gì vậy?”

“Không thấy cô tôi rất lo lắng” Anh ta nói.

Lúc này tôi càng hoảng, thái độ thay đổi như vậy là có ý gì? Chuyện gì vậy? Lẽ nào Tống Tử Thanh thích tôi? Đây coi như tỏ tình gián tiếp?

“Nếu không có cô, nhỡ đâu ở xung quanh tôi có yêu ma gì đó mà tôi không thấy thì sao, tới lúc đó tôi lấy ai ra để chăn đây!” Anh ta lại nói.

Má nó tôi biết ngay mài!

“Tống Tử Thanh anh tránh ra cho tôi!” Tôi dùng sức đẩy anh ta ra: “Anh đem một cô gái ra làm lá chắn, anh cũng có mặt mũi để mà nói à!”

“Không không không, với tôi mà nói cô không phải con gái, cô còn dũng cảm hơn đàn ông, đâu phải con gái chứ”

“Cút!” Tôi dùng sức dâm lên chân Tống Tử Thanh.

Tống Tử Thanh cười hi hi ha ha né tránh.

Trần Mỹ từ phía sau đi tới: “Em Đồng, chúng tôi còn tưởng em lạc đường rồi chứ, chúng ta mau trở về đi, trời sắp tối rồi”

“À, được ạ, xin lỗi, tôi chỉ đi mua cái bánh thôi”

Tôi ngại ngùng sờ sờ mũi, lại có chút nghỉ hoặc lời Trần Mỹ nói.

Đây là một trấn du lịch, trời tối thì làm sao?

Chắc chắn cũng có rất nhiều người chơi ở trong trấn, sao giọng điệu của Trần Mỹ lại nặng nề như vậy?

Không nghĩ nữa, dù sao từ khi tôi bắt đầu vào trấn này, vẫn cứ luôn nhạy cảm, chắc là tại tôi thôi.

“Sao không mua cho tôi một cái, tôi cũng đói mà” Tống Tử Thanh đi bên cạnh, nhìn bánh trong tay tôi, thèm chảy nước miếng.


“Anh có bảo tôi mua à! Bận nói chuyện với người đẹp tôi còn tưởng anh không biết đói chứ”

Tôi khó chịu bẻ một nửa bánh đưa cho anh ta, anh ta cười hi hi cầm lấy, tôi và anh ta mới quen được một hôm, anh ta cứ như thân với tôi lắm vậy, hơn nữa tính tình cũng tôi, hình tượng chàng trai vui vẻ cởi mở đáng tin, dễ chơi chung với người khác, ví dụ như Trần Mỹ.

Tiếc là người như tôi nhạy cảm chậm chạp trời sinh, vẫn luôn có thái độ nghi ngờ với Tống Tử Thanh, cũng duy trì khoảng cách với Tống Tử Thanh.

“Tôi bảo này Cô nhóc, cho dù biết tôi là một tên trộm mộ, cũng đâu cần phải xa cách tôi như vậy chứ” Tống Tử Thanh cũng cảm nhận được, trên đường đi nói một câu: “Hôm đó tôi vào nhà cô trộm gương đồng, cũng là bất đắc dĩ, không phải cô coi tôi là trộm đấy chứ? Phòng bị tôi như vậy làm cái gì, tôi sẽ hại cô sao.”

€ó hại tôi hay không, làm sao tôi biết được.

Tôi không nói chuyện với anh ta.

Tống Tử Thanh nói chuyện một mình thấy chẳng có gì vui, đi lên phía trước nói chuyện với Trần Mỹ.

Tôi nhìn lưng Tống Tử Thanh, ánh mắt sâu hơn.

Rất nhanh đã tới nhà bố Trần Mỹ, là một toà nhà biệt thự lớn ở khu dân cư phía trong cùng của trấn, đứng nhìn từ bên ngoài, cảm thấy có hơi “Tới rồi” Trân Mỹ lấy chìa khoá mở cổng: “Nơi đây là nơi ở của mấy đời ông nội của ông nội tôi, ông nội, bố tôi, cho nên nhìn nhà có hơi cũ kĩ, nhưng bên trong rất đầy đủ, hai người yên tâm đi”

“Căn nhà này đẹp lắm” Tống Thanh Tùng đi theo Trần Mỹ nịnh hót.

Bên cạnh cổng sắt có dán một tờ giới thiệu màu đỏ, nhưng chữ bên trên đã mờ rồi, nhìn không rõ nữa, tôi nâng tay sờ một cái, cổng rất nhẫn, không có bụi, dưới cổng còn có một tấm biển nhỏ, nhìn thấy rất mới, tấm biển thời bây giờ, biên trên viết: Số 444 Trấn Thái Châu.

AAA….

Tử tử tử….

Một luồng gió lớn đột nhiên thổi vào trong sân, mái tóc dài của tôi lập tức bị thổi cho rối tung, tôi vuốt lại tóc, Tống Tử Thanh ở bên trong gọi tôi, tôi đi qua bậc cửa vào trong, vừa bước chân vào, sau đó cổng sắt lập tức đóng sập lại sau lưng tôi, phát ra âm thanh rất lớn, doạ tôi giật nảy mình, tôi quay đầu lại nhìn, lúc này lại có một ngọn gió thổi tới, thổi tới rất nhiều bụi bặm, tôi bị gió thổi cho không mở nổi mắt, dụi dụi mắt, không nhìn thấy gì cả, rồi xoay người đuổi theo Tống Tử Thanh.

“Nơi đây gió đêm có hơi lớn” Trần Mỹ nói: “Ban nãy quên hỏi, em Đồng có bị cửa kẹp vào tay không?”

“Không sao không sao” Tôi lắc đầu, bây giờ lại không có gió nữa, một chút gió cũng không có, chỉ cách cổng sắt có mất mét, chỗ này lại lặng gió như vậy?


“Gió ở đây, nói tới là tới, tới thì rất nóng không có chút gió nào cả” Trần Mỹ cứ như nhìn ra suy nghĩ của tôi vậy, lại lập tức nói.

Sao tôi cảm thấy cô ấy đang giải thích với tôi nhỉ? Rõ ràng ngọn gió này là hiện tượng tự nhiên, tôi cũng đâu nói gì.

Có chút lạ lạ.

“Tôi đi mở cửa, hai người đợi chút nhé” Trần Mỹ nói rồi đi mở cửa.

Tống Tử Thanh đột nhiên dán lại, nhanh chóng nói bên tai tôi: “Cái cây trong sân là mới chuyển tới, đất cũng mới, nhưng cô biết ban nãy Trần Mỹ nói gì với tôi không? Trân Mỹ nói căn nhà này đã mấy trăm năm rồi, cây đại thụ này cũng mấy trăm năm rồi. Cô ấy đang nói dối, cô nói xem, vì sao cô ấy lại nói dối?”

“Mau vào đi” Trần Mỹ quay đầu gọi chúng tôi.

Tống Tử Thanh đã đứng thẳng dậy, cười híp mắt đi qua: “Chị Tiểu Mỹ, nhà chị đẹp thật đấy.”

Tôi nghĩ tới lời của Tống Tử Thanh, quay đầu nhìn đại thụ trong sân, trên cây không có gì cả, nhà Trần Mỹ cũng không có thứ gì không sạch sẽ, nhưng Tống Tử Thanh không thể vô duyên vô cớ mà lừa tôi.

Trần Mỹ có hơi kì lạ, bắt đầu từ khi vào trấn này.

Không, nói đúng ra, cái trấn này, rất kì lạ.

Nhưng kì lạ ở đâu thì tôi không nói ra được, tôi chỉ có thể đuổi theo cùng đi vào trong phòng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.