Muốn tìm Lão Quỷ, nhất định phải biết được ông ấy đi đâu, làm cái gì trước đã, cái mà ông ấy gọi là người nhà rốt cuộc là làm sao.
Đối với những điều này, tôi không hề biết, đến cả tên của Lão Quỷ tôi cũng không biết, chỉ theo thói quen mà gọi Lão Quỷ, người thân cận nhất bên mình, bây giờ vội vàng đi tìm ông ấy, mới phát hiện, hoá ra tôi không hiểu Lão Quỷ một chút nào cả.
Tôi rất lo lắng, hận không thể đuổi theo Lão Quỷ ngay bây giờ, nhưng càng vội lại càng không nghĩ ra cách gì, tôi cố ép mình bình tĩnh lại, đứng trong phòng khách cẩn thận nghĩ cách.
Đúng rồi! Chắc Lãnh Mạch biết chuyện của Lão Quỷ!
Cho dù Lãnh Mạch không biết, thì chắc chắn quỷ sai Cẩu Đản cũng sẽ biết, lúc đó Cẩu Đản từng nói với tôi rằng, thân phận của Lão Quỷ rất đặc biệt, không ép ông ấy đi đầu thai được, nếu Lãnh Mạch không nói chuyện của Lão Quỷ cho tôi, tôi sao bảo anh ta dẫn tôi đi tìm Cẩu Đản, tìm được Cẩu Đản, hỏi rõ quá khứ của Lão Quỷ, rồi đi tìm Lão Quỷ!
Bây giờ xem ra chỉ có thể như vậy thôi.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tôi bước chân quay lại phòng ngủ, nằm xuống.
€ó vội đi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể đợi Lãnh Mạch trở về.
Tôi lại ngủ tiếp, hi vọng có thể mơ giấc nữa, có thể gặp Hiểu Mai tiếp, hỏi những chuyện cần hỏi cho rõ ràng.
Nhưng tôi ngủ tới tận hôm sau, cũng không mơ giấc nào nữa, càng đừng nói là Hiểu Mai, hình như thực sự biến mất rồi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vô cùng chói, ngủ lâu như vậy, thể lực cũng khôi phục rồi, tôi bước xuống giường đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh nắng lập tức chiếu lên người tôi, tôi ngửa đầu nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
Sau lưng có hơi ngứa, tôi gãi gãi, nhưng vẫn ngứa, không giống như ngứa ngoài da, giống như ở bên trong vậy, cảm giác cứ như mọc cái gì đó.
Có điều chắc là tôi nghĩ nhiều rồi, tôi đi vào phòng tắm.
Sau lưng vấn rất ngứa, tôi xoay người nhìn lưng ở trong plòng tắm, nhưng chỉ có một vết đỏ đỏ giống như bị đè vào vậy, không có gì bất thường cả.
Tôi không quan tâm chuyện này nữa.
Lãnh Mạch vẫn chưa trở lại, tôi tự nấu chút đồ để ăn, bên người không có Lão Quỷ, lập tức cảm thấy trống rỗng rất nhiều; trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức tôi sắp không quen.
Vậy cũng tốt, có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc tôi thu dọn bát đũa ở trong nhà bếp, nghe thấy có người đang gõ cửa, vào lúc này có ai tới nhà Lãnh Mạch tìm Lãnh Mạch vậy? Tôi đặt bát đũa xuống đi mở cửa, ngoài cửa có một người tóc trắng đang đứng, nhìn thấy tôi, chào hỏi với tôi: “Hi, em gái nhỏ nhà Lãnh Mạch.”
“Anh là… Đây không phải là người đàn ông cứu lấy tính mạng tôi ngày đó sao? Tên là…
“Tôi tên Hàn Vũ.” Anh ta nói.
À, đúng rồi, Hàn Vũ, tôi xấu hổ vò vò tóc, nghiêng người qua: “Xin lỗi nhé gần đây não không đủ dùng, nhất thời không nhớ ra tên của anh”
“Không sao không sao, vậy thì có là gì đâu, dù sao lúc trước tôi chỉ tới chơi thôi.” Hàn Vũ cười cười đi vào, nhìn xung quanh: “Lãnh Mạch không ở nhà à?”
“Anh…anh ấy ra ngoài rồi, vẫn chưa về, anh tới…tìm anh ấy có việc sao?” Tôi cũng theo vào.
“Cô quên rồi à?” Anh ta xởay người lại nhìn tôi, cầm một cái bình nhỏ trong tay, trong bình nhỏ đựng một cây cỏ màu tím: “Tôi từng nói là phải tẩy hồn cho cô mà”
Tẩy hồn…
Tôi nhớ ra rồi, lúc đó chúng tôi bị ma đói bao vây ở thôn Nhân Hoà, máu của tôi khiến đao băng của Lãnh Mạch trở nên vô cùng sắc bén, sai đó tôi bị điên loạn, cùng đao băng rạch tay mình, định dùng máu mình để giết những con ma đói kia.
Lúc đó Hàn Vũ nói với Lãnh Mạch, rằng tôi bị yểm, nói rằng sau này sẽ cầm cỏ tẩy hồn tới tẩy hồn cho tôi.
Chỉ là sau đó bị nhiều việc làm cho sao nhấng, nên tôi quên mất chuyện này.
Hiểu Mãi cũng từng nói với tôi ở trong mơ, rất nhanh sẽ có người tới tẩy hồn cho tôi, cô ấy liền thật sự chào tạm biệt tôi, tôi vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi Hiểu Mai mà, tôi nói với Hàn Vũ: ‘Không cần đâu, tôi thấy linh hồn tôi bây giờ không có vấn đề gì cả, không cần phải tẩy đâu…”
“Cần” Giọng nói không phải của Hàn Vũ, mà là Lãnh Mạch, Lãnh Mạch về rồi.
Tôi quay đầu, anh ta đang đi từ cửa chính vào, cởi áo khoác ra, tùy tiện ném lên giá treo áo: “Hàn Vũ, cậu tới rất đúng lúc, tôi đang định bảo cậu đem cỏ tẩy hồn cho cô ấy.”
“Đem rồi.” Hàn Vũ lắc lắc cái bình.
“Lãnh Mạch, sao anh đột nhiên lại trở về?”
Trùng hợp quá đi, Hàn Vũ tới, Lãnh Mạch cũng trở về.
“Điều tra xong chuyện rồi, tôi không về thì làm cái gì, lên tầng, nằm lên giường.” Vừa trở về, Lãnh Mạch lại bắt đầu bá đạo rồi, kéo lấy cánh tay tôi đi lên tầng.
“Đợi đã đợi đã đợi đã! Tôi có thể không tẩy hồn không! Tôi cảm thấy linh hồn mình rất sạch sẽ thuần khiết mà!” Ngược lại là Lãnh Mạch, trong cơ thể toàn thứ đồi trụy, chẳng bằng thanh tẩy cho anh ta ấy.
Lãnh Mạch chưa bao giờ nghe ý kiến của tôi, trực tiếp kéo tôi vào phòng ngủ, ném lên giường, nói với Hàn Vũ: “Bắt đầu.”
Tôi còn làm gì được nữa, chỉ đành chấp nhận: “Ờm, tẩy hồn có tác dụng phụ gì không? Ví dụ…như mất trí nhớ gì đó?”
“Chậc.” Hàn Vũ bật cười: “Cô nhóc à, cô nghĩ nhiều rồi, tẩy hồn không có tác dụng phụ gì cả, ngược lại còn khiến cho linh hồn của cô mạnh hơn, có thể loại bỏ những bệnh tật ẩn giấu trong cơ thể cô đó.”
Lãnh Mạch khoanh tay đứng bên cạnh trừng tôi: “Em muốn mất trí nhớ quên đi ai, hửm?”
Lãnh Mạch là một tên thần kinh.
Tôi mặc kệ anh ta, nhìn Hàn Vũ lấy cây cỏ màu tím ờ trong bình ra, cây cỏ còn phát ra ánh sáng màu tím, Hàn Vũ lấy một chậu nước sạch đặt bên cạnh, thả cây cỏ vào trong nước, rất thần kì, nước trong suốt nhanh chóng bị cây cỏ nhuộm thành màu tím, một chậu nước màu tím, Hàn Vũ bưng chậu lên, nói với tôi: “Cô nhóc, nín thở.”
“Không phải chứ!” Tôi trừng to mắt, không đợi tôi xác nhận phán đoán trong lòng, chậu nước kia liền tạt lên người tôi.
Trong mắt, trong mũi, trong miệng, trong tai, giống như bị nước tràn vào vậy, khiến tôi có chịu không thôi, tôi ho sặc sụa mấy tiếng ngồi dậy từ trên giường, vô thức kéo lấy quần áo, lại phát hiện, trên quần áo lại không có chút nước nào cả! Không chỉ quần áo không có nước, chăn cũng khô ráo, tôi sờ lên tóc, tóc cũng khô, đến cả cánh tay cũng không có nước, thật là kì lạ, rõ ràng ban nay là cả chậu ước tạt lên người tôi mài!
“OK rồi” Hàn Vũ nói, đặt chậu không xuống: “Cỏ tẩy hồn đã mượn nước mà tiến vào cơ thể cô, rất nhanh thôi thì cơ thể cô sẽ được thanh tẩy, nhắc cô một điều nhé cô nhóc, trong một tiếng đồng hồ, cô cứ ở trong phòng ngủ đừng ra ngoài.”
“Vì sao thế?” Tôi vẫn chưa hoàn hồn lại từ lần tạt nước ban nấy.
Hàn Vũ lại không nói nữa, cười cười một cách thần bí, xoay về phía Lãnh Mạch: “Lãnh lão đại, tôi nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài trước thì tốt hơn.”
Lãnh Mạch nhìn tôi một cái, không nói gì cả, theo Hàn Vũ đi ra ngoài.
Cái quái gì vậy! Rốt cuộc là làm sao?
Bọn họ vừa đóng cửa phòng ngủ lại, bụng tôi đột nhiên đau quặn lên, kêu ọc ọc, không quan tâm được gì nữa, tôi ôm lấy bụng chạy vào nhà vệ sinh.