Tay của tôi bị ép đặt lên ngực trái của Lãnh mạch, anh ta là nhân vật lớn của Minh giới, có tính cách lạnh lùng, dùng băng để làm vũ khí, nhưng lồng ngựẻ’lạï nóng bỏng lạ kỳ, từng nhịp đập của trái tim va thẳng vào lòng bàn tay tôi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch… càng đập càng nhanh, khiến trái tim tôi cũng vì thế mà đập nhanh theo.
Tôi có chút mơ màng.
Anh ta nhìn tôi băng ánh mắt thâm tình thế kia, lại còn nói mình bị mắc bệnh tương tư, chúng tỏ anh ta đang gián tiếp với tôi răng, anh †a đang nhớ tôi.
Đây có được coi là tỏ tình không? Nếu không được tính là tỏ tình vậy những điều này được coi là gì? Nhưng nếu tính là tỏ tình… vậy thì tôi phải làm thế nào đây?
“Em có cảm nhận được nhịp đập trái tim tôi không?” Anh ta nói, giọng nói trầm thấp khản đặc như thể âm thanh tone trầm của loa.
Đầu óc tôi như bị chết máy, miệng cứ thế há ra, muốn hỏi anh ta rất nhiều thứ, nhưng lời buột miệng thốt ra lại là: “Không có cảm giác gì hết, tôi chỉ thấy cơ ngực của anh chẳng ra làm sao cả.”
Sắc mặt Lãnh Mạch thoáng chốc tối đen: “Đồ phụ nữ chết tiệt, tôi nhận ra em đúng là đại ma vương chuyên phá vỡ bầu không khí!”
Thực ra đó không phải là điều tôi muốn nói, tôi hơi mơ hồ, rất mơ hồ.
“Nhưng…” Anh ta thấp giọng cười, vừa cười vừa áp sát người về phía tôi: “Loại thuốc có thể trị được bệnh tương tư của tôi e là… chỉ có em mà thôi.”
Anh ta đang gián tiếp tỏ tình với tôi một cách mơ hồ sao? Liệu kiểu tỏ tình này có mơ hồ quá không vậy? Liệu có phải tôi suy nghĩ quá nhiều nên hiểu nhầm lời anh ta nói không nhỉ?
Giống như vô số lần trước kia, tôi đảm chìm trong thứ tốt đẹp mà anh ta dành cho mình, để rồi cuối cùng mới nhận ra, đó chỉ là do tôi tự mình đa tình mà thôi.
Nhưng Lãnh Mạch không cho tôi có cơ hội phản ứng, nhấc tay lên ôm chặt lấy gáy tôi, nghiêng đầu hôn tôi với hơi thở dồn dập, hỗn loạn vô cùng.
Hô hấp của tôi như ngừng lại, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể nghĩ đến chuyện có đồng ý cho anh ta hôn mình hay không.
Đôi môi bạc mỏng như phết nước chạm vào tôi, tôi bàng hoàng hoàn hồn trở lại, tôi muốn trốn chạy, nhưng anh ta lại không chịu buông, cứ thế ôm chặt lấy gáy tôi, dùng đôi môi bạc mỏng của mình bao trọn lấy môi tôi, tôi mím chặt môi lại không cho anh ta tiến vào, anh ta thấp giọng cười, lồng ngực phập phồng lên xuống, lộ rõ vẻ vui sướng của cánh đàn ông. Tôi luống cuống chân tay, không tài nào hiểu được cảm xúc của Lãnh Mạch lúc này, tôi vội vàng đưa tay đẩy lồng ngực anh ta ra định trốn chạy, nhưng anh ta vân không cho phép tôi được quyền tránh né, áp cả người tôi dựa lên bức tường trong phòng bếp.
“Lãnh Mạch!” Tôi thấp giọng gào lên.
Anh ta lại hôn tôi: “Tôi bị bệnh biết bao nhiêu ngày, mới uống được miếng thuốc sao có thể khỏi ngay được chứ?”
Mẹ ơi, cưỡng hôn thì nói là cưỡng hôn, lại còn tìm một cái cớ ngây thơ không gì sánh nổi!
Tôi vừa đẩy mặt anh ta ra vừa bịt chặt lấy miệng mình, cuối cùng bị anh ta năm chặt lấy hai cánh tay kéo hẳn lên đỉnh đầu, tôi đưa mắt nhìn khuôn mặt ngày càng phóng đại trước mặt mình, rồi lại không kìm được lòng mà nghĩ tới cái tát đó, nghĩ tới những lời khiến người ta tổn thương đến cùng cực của anh ta…
Tống Tử Thanh nói, Lãnh Mạch làm biết bao nhiêu chuyện quá đáng như thế, nếu chỉ mới nghe vài câu ngon ngọt mà đã tha thứ cho anh ta, anh ta sẽ càng không bận tâm tới mình.
Tôi thoáng chốc tỉnh táo trở lại, hét lên với anh ta: “Lãnh Mạchl”
Anh ta dừng lại.
Tôi vừa định mở lời thì đúng lúc Hàn Vũ đi ngang qua phòng bếp, anh ta thò đầu vào nói: “Lãnh lão đại, Minh vương gọi điện tới hỏi anh có nịnh em Đồng theo cách Minh vương chỉ anh không? Minh vương nói anh nhất định phải nghĩ mọi cách để dõ dành cô ấy, dẫu sao cô ấy cũng là người ký kế ước quan trọng nhất với anh, phải để trái tim và thể xác cô ấy thuộc về anh thì mới có thể phát huy hết tác dụng của cô ấy.
À phải rồi, Minh vương còn bảo anh về nhà ăn cơm, Minh vương ñÌnh xương đấy, không phải hôm qua anh nói với Minh vương anh muốn ăn canh xương à?”
Tôi đứng trong góc tường, bị thân hình cao lớn của Lãnh Mạch che khuất, nên chắc Hàn Vũ không nhìn thấy tôi, vậy nên mới lớn giọng nói oang oang như thế.
“Nhóc con, tôi… Lãnh Mạch há miệng định giải thích, tôi không nghe, vung tay lên găng sức đẩy anh ta ra, rồi chạy ra khỏi phòng bếp.
Khi tôi chạy lướt qua người Hàn Vũ, Hàn Vũ giật mình sững sờ, anh ta nói với Lãnh Mạch: “Vừa nấy cô ấy cũng ở đây à? Hai người làm lành rồi sao?”
“Làm lành cái đầu cậu!” Lãnh Mạch hùng hùng hổ hổ ra ngoài, túm lấy cổ áo Hàn Vũ nhấc cả người lên: “Cậu đúng là cái đồ vô tích sự! Ông đây làm theo lời Minh vương nói bao giờ hải”
“Ơ..” Hàn Vũ nhìn Lãnh Mạch, rồi lại nhìn bóng dáng chạy chối chết ra phòng khách của tôi, sau đó mới mơ mơ màng màng tỉnh ngộ: “Tôi… làm phiên hakngười à?”
“Mắt cậu mù rồi đúng không?!” Âm thanh gào ầm lên của Lãnh Mạch vang vọng khắp căn nhà.
Tôi ngồi thụp lên ghế sofa, ôm chầm lấy gối rồi vùi đầu vào trong đó.
Tống Tử Thanh châm chọc tôi: “Tôi đã bảo cô hàng ngàn hàng vạn lần là cô đừng bị anh ta mê hoặc, nhưng cô lại không chịu nghe cơ, đáng đời.”
Đúng, tôi đáng đười.
Lãnh Mạch nện Hàn Vũ một trận trong phòng bếp.
Hàn Vũ mang theo đôi mắt gấu trúc ra ngoài, tủi thân nói với tôi: “Mười phút nữa Tiểu Lị sẽ tỉnh, bây giờ mọi người có thể lên đường trước rồi”
Lãnh Mạch lặng lẽ đi phía sau Hàn Vũ, anh ta nhìn tôi với biểu cảm như một cô vợ nhỏ, nhưng tôi không nhìn anh ta, cũng không thèm để ý tới anh ta, dửng dưng từ trên ghế sofa nhảy xuống: “Tống Tử Thanh, chúng ta đi thôi”
Tống Tử Thanh›vội vàng đứng dậy, lạnh lùng đấu mắt với Lãnh Mạch bằng dáng vẻ tràn đầy địch ý một lúc, sau đó đi thẳng vào phòng nghỉ dành cho khách cõng Tiểu Lị ra ngoài.
Hàn Vũ nói anh ta sẽ đi cùng chúng tôi, anh ta vừa dùng một phương pháp đặc biệt để giúp Tiểu Lị tạm thời tỉnh lại, nhưng cách này không kéo dài được lâu, chúng tôi bắt buộc phải dân dụ được hung quỷ, thu hút trứng quỷ trong người Tiểu Lị ra ngoài với thời gian ngăn nhất.
Thời gian cấp bách, chúng tôi nhanh chóng lên đường.
Nếu Hàn Vũ đã đi cùng chúng tôi, vậy thì đương nhiên Lãnh Mạch cũng đi cùng chúng tôi, Hàn Vũ lái xe, Lãnh Mạch ngồi ở ghế lái phụ, tôi và Tống Tử Thanh ôm Tiểu Lị ngồi ở hàng ghế phía sau.
Tôi năm chặt lấy miếng ngọc bội đeo trước ngực, nghĩ bụng, một khi dụ được trứng quỷ ra ngoài, tôi sẽ khởi động phòng ngự tuyệt đối của miếng ngọc bội này ngay lập tức, chắc chăn sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng Tống Tử Thanh nói với tôi, thời gian để khôi phục phòng ngự tuyệt đối của miếng ngọc bội này là nửa năm, trước đó tôi đã dùng một lần rồi…
“Vậy miếng ngọc bội này cũng coi như đồ bỏ đi rồi còn gì nữa!” Tôi sốt ruột chết đi được.
Tống Tử Thanh lườm tôi: “Khởi động được tuyến phòng ngự tuyệt đối là giỏi lắm rồi, lại còn để cô khởi động liên tục nữa á? Cô học cách viết chữ “đủ” đi!”
Tống Tử Thanh và những người hác không thể vào trong tòa giảng đường cùng tôi và Tiểu Lị, nếu không có miếng ngọc bội, đến lúc trứng quỷ và hung quỷ xuất hiện, tôi phải ứng phó thế nào đây?
“Đừng sợ, ngay khi trứng quỷ xuất hiện, cô nhỏ máu vào lòng bàn tay mình, tôi sẽ lập tức xông tới” Tống Tử Thanh nói.
Tôi nhìn lòng bàn tay phải của mình, ở đó từng có pháp thuật bảo vệ sinh mạng Tống Tử Thanh để lại cho tôi, tâm tình ổn định lại một chút, tôi gật gật đầu: “Được”
Lãnh Mạch ngồi phía trước mãi chẳng nói chẳng rằng, Hàn Vũ cũng không dám hé răng.
Khi sắp tới trường đại học D, Tiểu Lị tỉnh lại, sắc mặt rất kém, ríday cả da môi cũng trăng bệch, thấy trong xe có quá nhiều người, cô ấy hơi ngạc nhiên: “Các anh…”
“Tiểu Lị, cậu nghe tôi nói này” Con xe đã tiến vào khuôn viên trường học, vòng qua nhân viên đi tuân quanh trường, đồ lại ở một vườn hoa nhỏ tăm tối, tôi tranh thủ thời gian giải thích đại khái nguyên do sự tình cho Tiểu Lị nghe, thân phận của Lãnh Mạch và Hàn Vũ tôi đều thống nhất nói rằng bọn họ là trợ thủ do Tống Tử Thanh mời đến, Tiểu Lị không nghi ngờ, và cũng yếu ớt đến mức không thể nào.
nghỉ ngờ được.
“Thời gian cô ấy có thể tỉnh táo có hạn, hai cô phải xuất phát ngay” Hàn Vũ nói.
Trông thấy dáng vẻ hiện tại của Tiểu Lị, trái †im tôi thoáng chốc nhói đau, tôi cố gắng dùng sức năm chặt lấy tay của cô ấy: “Tiểu Lị, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu cậu!”