Bố của Tiêu Tiểu Nguyệt – chú béo kéo tay tôi, miệng liên tục bảo tôi đừng để bụng chuyện vừa nấy, đêm nay tôi nhất định phải ở lại nhà chú.
Chú ấn tôi ngồi vào bàn ăn, bảo tôi nhất định phải cùng ăn tối với bọn họ, coi như xin lỗi vì chuyện lúc chiều.
“Chú ơi, chú khách sáo quá” Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, tôi không hề tức giận vì vừa rồi chú không giữ tôi ở lại, Túy Hoa còn bảo tôi tránh xa nơi này nữa đấy.
“Không khách sáo, chú không khách sáo đâu, con gái chú nghĩ hơi nhiều, cháu không để bụng là được, chú là Tiêu Cường, cháu gọi chú là chú Cường cũng được” Chú béo rất nhiệt tình, lại còn gọi Tiêu Tiểu Nguyệt mang bình trà tới.
Người ta là bậc bề trên, đã thế còn nhiệt tình tới mức này, nếu tôi cứ tiếp tục từ chối, vậy chẳng khác nào đứa bất lịch sự, nên tôi vội vàng đứng dậy nhận lấy ấm trà trong tay Tiêu Tiểu Nguyệt: “Cháu cảm ơn chú, làm phiền gia đình chú quá ạ”
Tiêu Tiểu Nguyệt cau chặt mày: “Mong cô hôm nay ở nhà tôi không xảy ra chuyện gì khác.”
Lời cô ấy nói có ý tứ sâu xa khác, Túy Hoa kéo tôi lùi lại phía sau rồi nói với tôi: “Đừng đứng gần cô ấy quá”
Tôi khẽ gật đầu, cả người lùi vê sau vài bước, mỉm cười với Tiêu Tiểu Nguyệt: “Cảm ơn cô và chú hôm nay đã cho tôi ở nhờ một đêm, yên tâm đi, đêm nay tôi sẽ ở yên trong phòng, không ra ngoài”
“Nguyệt Nhi, thái độ của con kiểu gì vậy”
Chú béo măng Tiêu Tiểu Nguyệt, rồi lại kéo tay tôi giải thích cả nửa ngày, chú béo rất khách sáo, ấn tượng của tôi về chú ấy không tệ chút nao.
Lúc ăn cơm, tôi không hề nhìn thấy mẹ của Tiêu Tiểu Nguyệt, chuyện nhà người khác tôi cũng ngại hỏi, Đường Tuyết và Tiêu Tiểu Nguyệt vừa ăn vừa chí chóe với nhau, bữa cơm cũng coi như được trôi qua một cách vui vẻ, chỉ trừ ánh mắt Tiêu Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng nhìn tôi.
Sau bữa cơm, chú béo bảo Tiêu Tiểu Nguyệt dân tôi lên tầng hai xem thử phòng dành cho khách, Đường Tuyết thì giúp chú béo thu dọn bát đũa nên không đi theo, tôi và Tiêu Tiểu Nguyệt lên tầng, Cẩu Đản và Túy Hoa đi phía sau tôi. Sau khi đi khuất khỏi tâm mắt của chú béo và Đường Tuyết, Tiêu Tiểu Nguyệt đang đi phía trước đột nhiên dừng bước chân lại, rồi quay đầu nhìn tôi: “Đồng Đồng.”
Tôi vô thức ôm chặt lấy chiếc balo trong lòng: “À, sao thế?”
“Cô… có thể nhìn thấy ma nhỉ”
Sao cô ấy biết tôi có thể nhìn thấy ma?!
Tôi ngạc nhiên đến mức đồng tử co rút, Cẩu Đản đi đăng sau tôi nói: “Có lẽ cô ấy đang gài cô đấy, đừng thể hiện ra ngoài.”
Tôi miễn cưỡng đè nén cơn sóng dập dìu trong lòng, nhoẻn miệng nở một nụ cười với Tiêu Tiểu Nguyệt: “Nhìn thấy ma á? Cô đừng đùa, tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, trên đời này không có ma đâu”
“Vậy sao?” Cô ấy lại cau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghỉ: “Nhưng lúc chiều tôi thấy cô nói chuyện với không khí.”
Nói chuyện với không khí… Sao cô ấy lại thấy tôi nói chuyện với Cẩu Đản nhỉ?!
Khoan đã! Lúc mua bánh bao… chẳng nhẽ khi tôi rời khỏi đó, cô ấy vân luôn quan sát tôi sao?I Tiêu Tiểu Nguyệt…. tại sao lại cứ khăng khăng bám lấy tôi không buông vậy?
“Chắc cô nhìn nhầm thôi” Trong lòng tôi có rất nhiều nghỉ hoặc, nhưng ngoài miệng vần tỏ ra thoải mái vô cùng: “Tuy tên của tôi đại hung, nhưng không có nghĩa tôi có thể nhìn thấy ma, trên đười này có rất nhiêu người mang tên đại hung, vả lại, cô cũng nghĩ trên đời này có ma sao?”
Tôi cố ý hỏi vậy để hỏi dò cô ấy, nhưng cô ấy lại không nói gì, mà quay người lại đi thẳng lên tâng.
Tôi và Cẩu Đản, Túy Hoa trao đổi ánh mắt với nhau.
Tầng hai có ba, bốn gian phòng, cô ấy dân chúng tôi đi về phía bên phải, tôi nhìn thấy bên trái chỉ có một căn phòng, ngoài cửa căn phòng ấy treo một tấm rèm màu đen, lại còn khóa chặt cửa chính bằng một chiếc khóa lớn.
“Căn phòng ấy có người chết” Túy Hoa nói.
Người chết… có lẽ là cô của Tiêu Tiểu Nguyệt.
“Đừng nhìn, đừng quan tâm” Túy Hoa đẩy tôi.
Tôi thu ánh mắt lại, nghiêm túc đi theo Tiêu Tiểu Nguyệt.
Phòng của tôi là căn phòng cuối dãy bên phải, cách xa căn phòng treo rèm đen nhất, Tiêu Tiểu Nguyệt mở cửa phòng cho tôi: “Nhà chúng tôi luôn dọn dẹp căn phòng này thường xuyên nên rất sạch sẽ, trước kia nhà tôi cũng cho một vài khách du lịch thuê, đồ đạc bên trong rất đầy đủ, nhà vệ sinh cũng ở ngay trong phòng, nhưng không có nước, nếu cô muốn uống nước thì bây giờ đi lấy luôn đi, bình nước ở chỗ cầu thang ấy”
Tôi đã nhìn thấy bình nước ấy, nó năm ở phía bên phải cầu thang.
“Ừ, cảm ơn cô nhé, lát nữa tôi đi lấy nước ngay” Tôi lịch sự khom lưng tỏ ý cảm ơn với Tiêu Tiểu Nguyệt.
“Nhớ kỹ, lấy nước xong đừng ra ngoài nữa”
Tiêu Tiểu Nguyệt lại dặn dò thêm lần nữa: “Bất kể bên ngoài có âm thanh gì, cô cũng không được ra ngoài đâu đấy”
“Được, tôi nhớ rồi” Tôi gật đầu.
Tiêu Tiểu Nguyệt lại nhìn chăm chăm tôi một lúc, sau đó đóng cửa phòng tôi lại rồi rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn căn phòng một lượt.
Căn phòng rất sạch sẽ, diện tích cũng không nhỏ, có giường lớn, có máy tính, trên tường còn dán tờ giấy ghi mật khẩu WiFi, Cẩu Đản lấy điện thoại ra nhập mật khẩu, Túy Hoa thì ngó nghiêng căn phòng này với tôi, tiện thể cất lời ai oán: “Cái cô Tiêu Tiểu Nguyệt kia đúng thật là, cứ làm như chúng ta thích lo chuyện bao đồng lảm ấy, nhà cô ta mua bán Minh hôn, chưa nói tới chuyện không liên quan gì đến em, ngay cả quỷ sai bọn chị cũng chẳng liên quan gì, bọn chị còn lâu mới thèm quản cô 1a.
“Vợ à, em bớt nói một hai câu đi, người chết kia chỉ cân nhìn cũng biết là một oan hồn, nhưng cũng không năm trong phạm vị quản lý của chúng ta, tự khắc sẽ có quỷ sai đến tìm”
Cẩu Đản nói.
“Oan hồn?” Tôi quay người nhìn Cẩu Đản: “Sao anh chị biết?”
Túy Hoa nói: “Chuyện này đối với anh chị mà nói chỉ là chuyện vặt, dễ nhận biết lắm, oán khí của oan hồn kia cũng không nhỏ đâu, oán khí của người chết quấn lấy Tiêu Tiểu Nguyệt, nên trên người Tiêu Tiểu Nguyệt mới có hơi thở của người chết, nhưng cũng may oan hồn kia chưa tiến hóa thành lệ quỷ, nếu không Tiêu Tiểu Nguyệt sẽ là người chết đầu tiên”
“Tại sao Tiêu Tiểu Nguyệt lại là người chết đầu tiên ạ? Chẳng nhẽ lệ quỷ định tìm Tiêu Tiểu Nguyệt báo thù sao?” Tôi lại hỏi.
“Không phải, vì Tiêu Tiểu Nguyệt thường xuyên bước vào căn phòng đó nên hơi thở của người chết quấn lấy cô ấy quá nặng, lệ quỷ giết người báo thù không có mục đích, ngay cả người vô tội lệ quỷ cũng sẽ giết, người đầu tiên chính là người mang theo hơi thở của người chết, như thể đánh dấu vậy” Cẩu Đản giải thích cho tôi, sau đó bổ sung thêm: “Vậy nên Túy Hoa mới bảo em phải cách xa Tiêu Tiểu Nguyệt một chút, oan hồn hóa thành lệ quỷ chỉ còn thiếu một bước duy nhất, nếu hút được máu người, nó lập tức sẽ biến thành lệ quỷ, cơ thể của em thiên về cực âm, em sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên bị nó tấn công”
“Không phải chứ…” Da đầu tôi tê rần, cả người ngã nhào xuống giường: “Em không muốn ở lại đây đâu, chán chết đi được, nhưng Đường Tuyết cứ khăng khăng lôi em vào, tuy cô ấy tốt bụng thật, nhưng tốt bụng kiểu này e là sẽ hại chết em mất..”
“Nói linh tinh gì đấy!” Túy Hoa lập tức ngắt lời tôi: “Mau nhổ nước bọt xuống đất đi, toàn nói mấy lời xui xẻo!”
“Vợ à, em là quỷ sai mà, sao em mê tín thế..” Cẩu Đản đứng bên cạnh nói.
“Anh có tin em sẽ đánh anh không!” Túy Hoa đạp Cẩu Đản.
Tôi chán chết đi được, một khi xuất hiện oan hồn hay lệ quỷ, tôi đều không thoát khỏi liên can.
Năm trên giường một lúc, tôi ngồi dậy: “Em đi rót nước, đến tối cho dù trời có sập em cũng sẽ không ra ngoài!”