Tôi kéo chiếc váy dài đi sang một bên, gã biến thái cũng vội vàng đi theo, ông ta gặng hỏi: “Tại sao cô lại biết tôi tên là Trịnh Đào? Tất cả mọi người trong nhà này đều không biết tên của tôi, bọn họ chỉ biết tôi là bạn của Tâm Tâm, nên mới để tôi vào nhà ở”
Vậy nên khi ấy gã biến thái nói với tôi răng ông ta là chú của Tiêu Tiểu Nguyệt cũng là nói dối.
“Ông không cần quan tâm tại sao tôi lại biết tên của ông” Thời gian cấp bách, tôi liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi không những biết ông tên là Trịnh Đào, mà còn biết ông với Tiêu Câm Tâm là một đôi, bây giờ tôi hỏi ông, ông tới đây làm gì?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Trịnh Đào bồng trở nên phần nộ: “Để điều tra chân tướng cái chết của Tâm Tâm! Tiêu Cường nói Tâm Tâm tự sát, nhưng tôi không tin! Tâm Tâm là một người luôn cố gắng để sống, bà ấy từng nói, người sống cho dù gặp phải nhiều kiếp nạn đến mấy cũng không nên tự sát, bởi vì tự sát chính là sỉ nhục sinh mạng của chính mình”
Tôi không dám khẳng định lời ông ta nói là thật hay giả, nhưng Tiêu Cầm Tâm cực kỳ tin tưởng ông ta, nên tôi cũng đành đánh cược một ván: “Bây giờ ông chỉ có năm phút, lên tầng hai, dưới gầm giường của Tiêu Câm Tâm có một chiếc hộp, trong ngăn kéo cuối cùng của tủ sách có một cuốn nhật ký, sau khi lấy được, ông lập tức rời khỏi đây ngay.”
“Cô nói vậy là ý gì? Nhật ký? Nhật ký nào?
Sao cô lại biết nhiều thế? Cô…
“Thôi được rồi!” Tôi biết Trịnh Đào có rất nhiều nghỉ ngờ muốn hỏi, nhưng không còn thời gian nữa rồi, Tiêu Cường đang gọi tôi, tôi đưa mắt nhìn ông ta: “Tiêu Câm Tâm đến lúc chết vân yêu ông sâu sắc, đến lúc chết vần vô cùng tin tưởng ông, mong ông không phụ lòng bà ấy.”
Trịnh Đào nghe vậy liền rơi nước mắt, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài xuống má không tài nào kiểm soát được: “Tâm Tâm… tôi cũng vấn luôn yêu bà ấy sâu sắc, đời đời kiếp kiếp, bất kể bà ấy là người hay ma, trái tim tôi từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi”
Nếu không phải là tình yêu thật sự, e là sẽ không thốt ra những lời đau đớn như cắt da cắt thịt như vậy, nước mắt của người đàn ông đủ để chứng minh tất cả.
Có lẽ cũng vì quá yêu, nên mới… biến thái đến mức cưỡng bức thi thể.
“Năm phút” Trước khi đi, tôi lại nhäc nhở ông ta một lần nữa.
Ông ta lau sạch nước mắt, gật đầu một cái thật mạnh với tôi, sau đó lên tâng.
“Cháu gái, mau tới đây nào.” Tiêu Cường đang giục tôi.
Bây giờ đến lượt tôi lên sàn rồi.
Người nhà chú rể đã tới, bọn họ ôm một chiếc hũ đựng tro cốt và bài vị đến nhà Tiêu Tiểu nguyệt, sau khi đặt bài vị xuống bàn, bọn họ liền buộc bài vị của cậu công tử nhà giàu kia và Tiêu Cầm Tâm lại với nhau bằng một sợi dây đỏ.
Sau đó, hai chiếc quan tài được khiêng vào và đặt phía dưới bài vị, tôi được đưa ra khỏi phòng, cầm trên tay bài vị rồi đứng sang hai bên với anh chàng thanh niên trẻ tuổi được bên nhà trai chọn.
Lúc này tuyệt đối không được mở quan tài, vậy nên tôi không lo Tiêu Cường sẽ phát hiện ra đủ các thể loại xác trong quan tài của nhà trai.
Tiêu Cường đang ở bên trong, có một bà mai đang niệm mấy câu thần chú kỳ quái gì đó, Cẩu Đản nói với tôi răng, câu thần chú đó dùng để gọi hồn, có một vài bà mai sở hữu linh lực của người âm nên họ thật sự có thể gọi hồn tới.
Nhưng bà mai kia… chắc là không có bản lĩnh ấy đâu.
Bà mai nói: “Giờ lành đã tới, mời cô dâu chú rể Minh hôn bước lên phía trước”
Tôi và anh chàng thanh niên trẻ tuổi tự bên ngoài căn phòng chậm rãi bước vào, trình tự này giống hệt như bái đường thành thân, may mà Lãnh Mạch không có ở đây, nếu không hậu quả sẽ…
Chúng tôi quỳ xuống trước linh đài, tay tôi cầm di ảnh của Tiêu Câm Tâm, khi dập đầu, Cẩu Đản nói với tôi: “Đồng Đồng, hồn ma đến rồi”
Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là những đôi giày kích cỡ to nhỏ khác nhau đang lơ lửng giữa không trung, còn có một vài vết móng vuốt của động vật nữa, sau khi dập đầu, tôi nghiêng người nhìn tứ phía, nào chó, nào lợn, nào bò, nào dê, nào con người, ít nhất cũng có hơn mười hồn ma, chúng đều là giống đực và nam giới, có tên hói đầu, có tên bụng bia, có tên nửa mặt bị nghiền nát, đủ các loại diện mạo, còn có cả một bé trai nữa.
Những hồn ma này đều là do Cẩu Đản tập hợp lại rồi để chúng năm trong quan tài của tên công tử nhà giàu, sau khi dập đầu cúi lạy, vê cơ bản, Minh hôn đã được diễn ra thành công, chúng cũng được ra ngoài để chờ đợi hồn ma nữ bên tôi.
Chỉ tiếc là, hôn ma nữ kia… đã hồn bay phách tán.
Bà mai tụng kinh xong liên đưa cho tôi và chàng trai trẻ tuổi kia mỗi người một nén hương để chúng tôi dâng trước bài vị.
Chàng trai bên cạnh nói tên của mình: “Tôi, Triệu Cương, thay người anh họ đã chết tiến hành nghi thức Minh hôn”
Rồi đến lượt tôi, tôi câm lấy nén hương: “Tôi, Tiêu Tiểu Nguyệt, thay người cô đã chết tiến hành nghỉ thức Minh hôn.”
Khi cầm lấy nén hương, nó không có chút đốm lửa nào, nhưng không sao, trong túi quần của tôi có một bùa lửa cháy, lúc đứng dậy châm hương, tôi có ý dâm vào tà váy của mình, vung tay làm rơi bát hương trên bàn xuống đất, bát hương vỡ thành bốn, năm mảnh, bà mai hét toáng lên: “Sao cô lại bất cẩn thế! Làm vỡ bát hương của người chết sẽ gặp xui xẻo đấy!”
Người gặp xui xẻo đâu phải tôi.
Hồn ma nam đứng bên cạnh tối sâm mặt lại.
Tôi quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ, Cẩu Đản thay tôi làm một vài động tác nhỏ, châm mồi lửa đốt cháy thứ trong tay tôi, xung quanh là đồ mai táng được làm băng giấy, tôi tiện tay ném sang một bên, xoẹt một cái, lửa liền bùng lên.
“Cháy rồi!” Tiêu Cường và người nhà đối phương tái mặt, vội vàng nhào tới dập lửa.
Không ai chú ý tới tôi, tôi chậm rãi lùi vê sau, lùi đến chỗ đặt quan tài của Tiêu Cầm Tâm, mở nắp quan tài ra, ném bùa cháy lửa vào.
Sau đó, niệm câu thân chú đã thuộc nằm lòng từ trước.
Thoáng chốc, quan tài bùng lửa.
Tôi nhìn chiếc quan tài cháy phừng phừng, cúi đầu mặc niệm: “Dì Cầm Tâm, dì ra đi thanh thản nhé.”
Thi thể bốc cháy, tượng trưng cho sự coi thường và khinh bỉ của chúng tôi đối với đối phương, hồn ma nam thoáng chốc biến thành dáng vẻ chết thảm như hung thần ngã quỷ, vừa nhìn là biết anh ta bị xe tông chết, mặt bị nghiền nát phân nửa, khắp người toàn là máu dân theo một đống linh hồn lang thang xông về phía trước, anh ta túm chặt cổ áo tôi: “Cô dám khinh thường tôi!”
“Người khinh thường anh không phải tôi, tôi không phải Tiêu Tiểu Nguyệt” Tôi bình tĩnh đáp.
Hồn ma nam sững sờ, anh ta buông tay ra: “Vậy ai là Tiêu Tiểu Nguyệt!”
Hồn ma tiến hành Minh hôn chỉ nhận tên họ chứ không nhận nét mặt.
Tôi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiểu Nguyệt, cô ta đang đứng trong góc tường nên chẳng hề hay biết chuyện gì, tôi gọi cô ta: “Tiêu Tiểu Nguyệt!”
Cô ta nhìn tôi, đáp: “Hả? Sao thế?”
Chỉ đáp một câu là đủ rồi.
Mười hồn ma nam giới xông về phía Tiêu Tiểu Nguyệt, tiện thể kéo theo cả đám động vật kia, Tiêu Tiểu Nguyệt đột nhiên hét toáng lên, áo sơ mi trên người cô ta thoáng chốc bị cào rách, cô ta không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hai tay ôm chặt lấy người lớn tiếng hét: “Có mai Có mail”
Hồn ma nam cảm thấy tôn nghiêm của bọn họ bị sỉ nhục, một tên trong số đó bóp chặt cổ Tiêu Tiểu Nguyệt, những tên còn lại thì bắt đầu thò tay ra sờ mó khắp người cô ta từ trên xuống dưới, cô ta vừa gào thét vừa bị đè xuống dưới đất, linh hồn của một con lợn đang đè chặt trên người cô ta.
Trong mặt người ngoài, cô ta tự mình ngã xuống đất, rồi tự mình dạng hai chân ra.
Tất cả những người ở đó đều giật mình ngây ngốc, ngay cả lửa cũng quên dập.
Tôi kéo một bé trai trong đám hồn ma ra ngoài, quỳ xuống chỉ vào chỗ Tiêu Cường rồi nói với nó: “Trong đũng quần của chú kia có thứ ngon lắm, em qua đó căn đứt thứ đó đi, thứ đó sẽ là của em”