Trường Thành thì lại gặp phải rắc rối.
Nếu muốn đi xuống từ chỗ Trường Thành phải lách qua một lối nhỏ rất hẹp, nhưng lối nhỏ duy nhất ấy lại bị một người phụ nữ có mái tóc dài rũ rượi rối bù xù như chuồng gà buông thống xuống đất chắn ngang.
Người phụ nữ quay lưng lại với chúng tôi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu hát giống hệt nhau: “Mặt trăng cong tròn vành vạnh, chồng Mạnh Khương Nữ* xây Trường Thành, nào sợ ngàn dặm trùng xa, tặng áo rét ấm chứa chan cảm tình, mặt trăng cong tròn vành vạnh..”
*Mạnh Khương Nữ: hay “Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành” là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
“Mạnh Khương Nữ?” Khi tôi nghe thấy lời bài hát nhắc tới cái tên ấy, trong đầu liền xuất hiện một dấu hỏi to đùng rằng, tại sao lại là Mạnh Khương Nữ? Người này là ai? Nửa đêm hát bài về Mạnh Khương Nữ ở vách tường sập của Trường Thành làm gì?
Tống Tử Thanh kéo tôi ra sau người anh ta, chúng tôi không dám đảm bảo rằng liệu đây có phải người của núi Chu Phong hay không, chúng tôi bắt buộc phải đề cao cảnh giác.
Nhưng người phụ nữ ấy không thèm để ý đến chúng tôi, mà chỉ lặng yên tiếp tục tự hát bài hát của mình.
“Hay là để tôi đi hỏi thử xem sao?” Tôi nói.
Tống Tử Thanh dùng pháp thuật mở mắt, bây giờ cả ba người chúng tôi đều có thể nhìn thấy ma quỷ, nên không phân biệt được người phụ nữ trước mặt này rốt cuộc có phải là ma quỷ hay không, chúng tôi không dám chắc, và cũng không thể để Tống Tử Thanh tự bại lộ thân phận đặc biệt của mình được, cuối cùng, ngâm nghĩ một lúc, cũng chỉ có tôi có thể đi mà thôi.
Có Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh bảo vệ mình, tôi không sợ gì hết, chậm rãi bước lên phía trước võ vai người phụ nữ: “Chào chị, chị à, phiền chị có thể… nhường đường cho chúng tôi đi được không?”
Người phụ nữ dừng tiếng hát của mình lại, chậm rãi ngoảnh đầu lại nhìn chúng tôi.
Cả gương mặt của cô ta đều là tro xám, trông như một vốc hồ nhão, nhìn không ra mắt mũi miệng đâu, chỗ mắt có hai cái lỗ, nước mắt màu đen cuồn cuộn chảy ra từ bên trong, nhỏ xuống cơ thể người phụ nữ, nhuộm thâm bộ quần áo màu tím của cô ta thành màu máu đen tanh nồng.
Là mai Tôi vội vàng nhảy tót ra sau.
“Chàng là phu quân của ta sao?” Người phụ nữ mở miệng nói, tro tàn trên mặt rũ xuống, tôi thậm chí còn có thể ngùi được mùi tro xộc thẳng vào mũi.
“Phu quân?” Xưng hô kiểu này… chẳng nhẽ là ma cổ đại?
“Chào chị, tôi không phải là phu quân của chị, tôi chỉ muốn đi qua lối nhỏ bên cạnh chị thôi, xin hỏi chị có thể nghiêng người một chút không ạ?”
“Chàng không phải là phu quân của ta sao?” Cô ta mơ màng nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu: “Tôi không phải phu quân của chị, vả lại, tôi là nữ mà”
Cô ta khựng lại một lúc, sau đó đột nhiên nhảy bổ về phía tôi túm chặt lấy cánh tay tôi, tro tàn trên người ma nữ rũ xuống hết cánh tay của của tôi: “Ngươi không phải phu quân của ta còn đến đây làm gì! Cút! Cút!”
Tôi bị phản ứng đột ngột kia dọa giật nảy mình, vừa định phản ứng lại thì Tống Tử Thanh đã vội vàng kéo tôi ra sau: “Phủi tro trên người cô xuống maul”
Tuy không hiểu, nhưng tôi vẫn nhanh chóng làm theo, lập tức phủi hết tro dính trên tay áo xuống đất, tro vừa rơi xuống đất, ba giây sau, đất liền lõm xuống thành một cái hố.
“Mẹ ơi!” Tôi nhìn cái hố đen ngòm sâu hoắm dưới đất, lòng kinh sợ không thôi, nếu tôi không phủi tro trên người xuống ngay, vậy thì nơi xuất hiện cái hố đen ngòm kia chính là cánh tay tôi!
Tống Tử Thanh cử động tay, trên ngón tay anh ta lập tức xuất hiện ánh sáng trắng, anh ta vung một phát, phóng ánh sáng trắng về phía ma nữ.
Ánh sáng đánh lên người ma nữ, ngoài việc làm tro trên người cô ta rơi xuống đất, thì cô ta không hề bị thương chút nào, ma nữ nhìn chúng tôi chằm chằm với vẻ dữ tợn: “Lúc sinh thời, ngươi ra tay tàn bạo, hại nước hại dân hại xã tắc triều Lê, ngày nay lại hại chết chông của †a, ta đâu thể làm phi tử của ngươi được, đừng hòng!”
??
“Ý gì vậy?” Tôi nhìn Tống Tử Thanh.
Tống Tử Thanh lắc đầu, anh ta cũng bị lời ma nữ nói làm cho ngơ ngác: “Có phải mấy kiếp trước cô đắc tội với cô ta không hả?”
“Não anh có thể mở rộng ra thêm chút không?” Tôi hậm hực trợn trắng mắt.
“Đó là Mạnh Khương Nữ” Lãnh Mạch đột nhiên ghé tai tôi nói.
“Mạnh Khương Nữ?!” Tôi trừng lớn mắt, nhìn thế nào cũng không dám tin rằng ma nữ được làm tù tro tàn, đầu bù tóc rối, chảy lệ màu đen trước mặt lại chính là Mạnh Khương Nữ – người phụ nữ khéo léo đảm đang, thông minh lanh lợi, xinh đẹp lạ thường, may áo tặng chồng, hát bài than khóc nhớ thương chồng!
Đùa à!I Tống Tử Thanh cũng thấy nực cười, Lãnh Mạch lười giải thích với bọn tôi, anh ta thẳng thừng hiện nguyên hình quỷ sai sải bước tới trước mặt Mạnh Khương Nữ: “Mạnh Khương Nữ, mau theo tôi đi đầu thai”
“Ta không đi!” Ma nữ hét lớn: “Không chờ được phu quân của ta, ta sẽ ngồi ở đây đợi mãi! Bất kỳ ai cũng không thể dẫn ta đi đượ!
cChẳng phải ta đã hẹn với quỷ sai các người từ lâu rồi sao?!”
Lãnh Mạch ngoảnh đầu lại: “Bây giờ thì tin chưa?”
“Mạnh Khương Nữ khóc sụp Trường Thành đấy á?” Tôi vẫn không tin, bèn cất tiếng hỏi.
Lãnh Mạch ném cho tôi ánh nhìn lãnh khốc.
Không ngờ lại là Mạnh Khương Nữ thật!
Vậy nên câu bà ta vừa nói rằng người ra tay tàn bạo, hại nước hại dân hại xã tắc là chỉ… Tân Thủy Hoàng sao?!
Khi ấy Tân Thủy Hoàng muốn xây dựng Trường Thành nên đi khắp nơi bắt tráng sĩ, bách tính Lê dân ai oán kêu than, phu quân của Mạnh Khương Nữ bất hạnh bị kẻ gian ám hại, nên bị bắt tới Trường Thành khổ sai, Mạnh Khương Nữ may áo ấm tới nơi xa xôi ngàn dặm †ìm chồng mình, trên đường đi trèo đèo lội suối, ăn đồ lạnh, ngủ chỗ rét, không quản đói khát, không quản khó nhọc, thức trắng đêm không ngừng đi về phía trước, cuối cùng cũng tới được chân Trường Thành.
Mạnh Khương Nữ đi nghe ngóng tin tức của phu quân mình, có một anh dân phu tốt bụng bảo nàng ta rằng phu quần của nàng đã lao lực mà chết từ lâu, chàng ấy đang được chôn dưới chân tường Trường Thành.
Mạnh Khương Nữ nghe tin, lòng đau như dao cắt, cầu xin người dân công tốt bụng dẫn đường tới chỗ phu quân mình được chôn, nàng ngồi dưới chân Trường Thành, bi thương và căm phẫn hòa quyện vào nhau, nỗi đau cắt da cắt thịt dày xéo tâm gan, càng nghĩ càng đau lòng, nên đành gào khóc thống khổ suốt đêm dưới chân Trương Thành, không ăn không uống, máu ứa ruột trào, ngẩng đầu nhìn trăng, đất trời cảm động, mây trắng dừng bước, trăm chim im bặt.
Khóc suốt ba ngày ba đêm, thì rầm rầm một tiếng, động đất thoáng chốc làm núi non rung chuyển, đất cát cuộn trào, 800 dặm Trường Thành sụp đổ, lộ ra tro cốt của phu quân nàng.
Sau này, Tân Thủy Hoàng nổi giận lôi đình, ra lệnh bắt giữ Mạnh Khương Nữ, đến khi Mạnh Khương Nữ bị bắt, Tân Thủy Hoàng thấy nàng đẹp, bèn định bụng tôn nàng làm phi, Mạnh Khương Nữ không chịu, ôm lấy di cốt của phu quần nhảy xuống biển lớn mênh mông muôn trùng, thoáng chốc, gợn sóng cuộc trào, dữ dội đánh ập vào bờ, như thể đang than khóc cho Mạnh Khương Nữ.
Truyền thuyết này là một câu chuyện nổi tiếng về giai thoại Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành.
Triều Tân đã sụp đổ từ ngàn năm trước, nhưng không ngờ ngàn năm sau, tôi lại có thể gặp được một nhân vật trong truyền thuyết như thế này.
Mà nhân vật trong câu chuyện ấy cũng vẫn còn tồn tại đến ngày nay.
Tôi bất giác đứng ngây người tại chỗ.
Mạnh Khương Nữ ngân nga cất tiếng hát, nàng lại ngồi ở lối ra duy nhất kia.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Tống Tử Thanh hỏi: “Đi đường vòng được không”
“Hai bên đều là vực” Lãnh Mạch phủ định đề xuất của Tống Tử Thanh.
Tôi hoàn hồn trở lại, đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian sắp hết, chúng tôi không thể chậm trễ được nữa: “Hay là tôi đi… nói lý với nàng ta nhé?”
Tuy nói chuyện với quỷ thì chẳng cần lý lẽ gì cả.
“Vô dụng thôi” Lãnh Mạch nói tiếp: “Cách duy nhất bây giờ là tìm được phu quân của nàng ta, hoặc giả vờ làm phu quân của nàng ta, lừa nàng ta xong rồi tính tiếp”