Tuy rằng tiểu đội Hoàng Tuyền rất mạnh, nhưng những người đeo mặt nạ tỏa khí tím có dị năng mà Tống Tử Thanh nói càng mạnh hơn.
Năng lực của năm người đeo mặt nạ rất kỳ lạ, dường như có thế làm không gian bị biến dạng.
Những công kích mà tiểu đội Hoàng Tuyên đánh ra đều bị làm cho biến dạng, căn bản không thể đánh được những người này.
Còn có một người hình như đang sử dụng ma pháp chữ viết.
Người nọ vừa đọc thần chú, trước mặt liền xuất hiện một chữ vô cùng lớn, sau đó đánh về phía chúng tôi.
Điểm mấu chốt là, chữ đó là chữ gì thì sẽ có năng lực tương ứng với chữ đó.
Ví dụ như điện”, thì sẽ xuất hiện một mảng điện giật, cảm giác đúng là vô địch.
Còn có một người cầm trên tay một quả cầu, ném lên ném xuống, người của tiểu đội Hoàng Tuyền không chỉ không đánh được bọn họ mà còn đánh lại chính mình.
Quả cầu đó không biết là như thế nào, giống như có thể khống chế người khác vậy.
Năng lực của hai người còn lại cũng rất kỳ lạ, một người thì thổi sáo, mỗi tiếng sáo khác nhau phát ra thì sẽ xuất hiện những năng lực khác nhau.
Hoặc là cản trở hành động của tiểu đội Hoàng Tuyền, hoặc là tăng cường năng lực của đồng đội.
Một người thì hai tay cầm chuông, hình như là sử dụng âm nhạc để công kích, hai loại âm nhạc hòa quyện với nhau, tạo nên một loại năng lực vô cùng mạnh mế Năng lực của những người này trước nay chưa hề thấy.
Không phải quỷ sai, không phải sơn tỉnh.
Ngược lại, nhìn qua thì giống loài người.
Nhìn phản ứng của Lãnh Mạch thì chắc không phải là người Minh Giới.
Nói như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất.
Những người này cũng giống như tôi, sống ở thế giới loài người, là người có dị năng.
Không ngờ răng trên đời này, trừ tôi ra, còn có một loại người đặc biệt khác nữa.
Trên người của tiểu đội Hoàng Tuyền ít nhiều cũng đã xuất hiện vết thương, dần dân đánh không lại những người này.
“Quay lại.” Cuối cùng Lãnh Mạch cũng ra lệnh.
Tiểu đội Hoàng Tuyền lui về sau, có hai người bị thương khá nặng, năm vật ra đất.
Lãnh Mạch quay đầu nhìn tôi: “Bảo Lục Quy trị thương cho bọn họ.”
Tôi gọi Lục Quy ra, Lục Quy vội vàng đi lên chữa trị.
Lãnh Mạch quay đầu lại lần nữa, đi vê phía những người đeo mặt nạ tím đó.
“Đợi đã” Tôi ở phía sau gọi anh.
Anh dừng bước lại, tôi chạy đến bên cạnh anh, lấy kiếm trảm thi ra, biến kiếm trảm thi thành to hơn, hơn nữa còn hợp nhất với linh hôn màu đỏ, mắt trái cũng trở nên đỏ thâm.
Thấy vậy, Lãnh Mạch híp mắt: “Dáng vẻ này của em, là muốn đánh nhau với đám người đó hả?”
“Không phải, em biết với năng lực của mình e là đánh không lại bọn họ.”
“Vậy em lên đây làm gì?” Anh ấy lộ vẻ ngờ vực.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vì em muốn chiến đấu cùng anh, em không muốn đứng ở phía sau nhìn anh bị thương nữa”
Lãnh Mạch ngẩn người ra.
Lần đầu tiên nói những lời tình tứ buôn nôn như vậy, tôi có chút ngại ngùng, khế nghiêng đầu qua.
Anh im lặng, không nói gì Tim phổi của tôi đều đang đập thình thịch, không hiểu sao lại đập nhanh đến vậy.
“Người phụ nữ chết tiệt này, em cảm thấy năng lực của tôi không đủ, đánh không lại những người này nên sẽ bị thương đúng không?”
“..” Lãnh Mạch đúng là một tên đàn ông không hiểu lãng mạn.
“Cút ra phía sau đứng, không được đến cản trở việc của tôi.” Lãnh Mạch quát “Hung dữ cái gì chứ?” Tôi không phục, ngẩng đầu lên: “Dù sao bây giờ tôi cũng có thể giúp anh đánh một tên đó.
Anh coi thường tôi.”
Anh trực tiếp đẩy mạnh tôi ra sau hai bước, vừa hung dữ vừa thô lô.
Nhất thời, tôi có chút ấm ức “Đến kỳ rồi mà còn cậy mạnh, ngoan ngoãn đứng ra phía sau.
Có tôi ở đây, không cho phép em bị một chút thương tổn nào” Anh vừa đi về phía năm người đó, vừa không thèm quay đầu mà nói.
Lần này đến lượt tôi ngây ngẩn tại chõ.
Không thể không nói, mấy câu tình tứ này Lãnh Mạch nói trôi chảy hơn tôi rất nhiều.
Kỹ thuật trêu ghẹo.
cũng càng ngày càng giỏi, anh thực sự nên đi tham gia cuộc thi trêu ghẹo, đi rồi nhất định có thể phá kỷ lục Guinness.
Năm người đeo mặt nạ tỏa khí tím đối mặt với Lãnh Mạch cũng bắt đầu bày trận đón địch, cả năm người đều dùng hết toàn lực, tấn công trước về phía Lãnh Mạch.
Tống Tử Thanh nói, trước đây anh ấy phải đối mặt với tám người đeo mặt nạ tỏa khí màu tím, mà khi đó anh ấy đã bị Tống Lăng Phong đánh bị thương rồi.
Cho dù trước đây anh ấy đã từng hòa một trận đấu võ với Lãnh Mạch, nhưng lúc đó do Lãnh Mạch bị bệnh nên trạng thái không tốt.
Vài năm qua, thực lực của Lãnh Mạch e là đã mạnh đến mức Tống Tử Thanh cũng phải nhường vài phần.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Lãnh Mạch lại nói tôi cản trở việc của anh.
Anh nào có cần tôi đánh một tên mặt nạ khí tím giúp mình chứ.
Năm người đó cũng coi như lợi hại, cầm cự dưới tay Lãnh Mạch được hơn mười phút, mới bị Lãnh Mạch bóp chết toàn bộ.
Năng lực có kỳ dị quái lạ hơn nữa, dưới sự chênh lệch thực lực quá lớn, trước mặt kẻ mạnh chân chính, cũng không có tác dụng gì.
Khó trách lúc đầu khi đến nhà họ Tống, Tống Lăng Phong quanh đi quẩn lại một vòng lớn không giết tôi mà lại mượn tay của vua ác ma.
Hóa ra, Tống Lăng Phong cũng sợ sự mạnh mẽ của Lãnh Mạch Lãnh Mạch võ vô tay, đi về phía năm tên mang mặt nạ khí màu tím còn lại đang đứng trước cửa lớn của địa phủ, mấy tên lâu la bên cạnh bị dọa đến phát khiếp, không dám tiến lên nữa.
Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân từ phía sau bước lên.
“Anh Lãnh Mạch đúng là một tên biến thái” Tống Thiên Ngân cảm thán “Cái sự biến thái của anh ấy cũng đâu phải ngày một ngày hai” Tôi lắc đầu, sau đó đuổi theo Lãnh Mạch.
Năm tên mặt nạ khí tím ở trước cửa còn lại thấy tình hình không ổn, ném một viên đạn khói qua rồi chạy mất.
Thấy năm người đó đi rồi, đám lâu la xung quanh mới nháo nhác như ong vỡ tổ, trong nháy mắt đã chạy đi hết, địa phủ liền trở nên vắng vẻ.
Lãnh Mạch cũng không bảo tiểu đội Hoàng Tuyên đuổi theo, đứng trước cửa Diêm Vương điện nói với bên trong: “Nguy hiểm đã được giải quyết rồi, mau ra đây đi”
Một lúc sau, cửa lớn của Diêm Vương điện mới được mở ra, người đâu tiên xuất hiện phía sau cánh cửa, là Si Mị.
“Si Mi” Tôi mừng rỡ: “Anh không sao chứ?”
Sỉ Mị nhìn qua thấy không có gì đáng ngại, vội chạy về phía tôi, ôm tôi vào lòng ngay trước mặt của Lãnh Mạch: “Xin lôi nhé đồ đần, tôi không thể đến kịp, tôi đưa Mặt Ngựa đến địa phủ xong, đám người đó liền đánh tới đây rồi.
Truyền tống trận của địa phủ bị bọn họ phong tỏa, tôi không tìm được truyên tống trận để xuống địa ngục.
Diêm Vương nói ở bên cạnh Diêm Vương điện còn có một cái, nhưng bắt buộc phải chặn lại sự tấn công của những người đó thì ông ta mới có thể mở trận.
Lão già Diêm Vương gặp quỷ đó vậy mà dám lừa tôi.
Tôi làm một lớp lá chẳn để bảo vệ những người gặp quỷ đó, kết quả Diêm Vương lại nói không có truyền tống trận”
Diêm Vương là người thứ hai từ trong cánh cửa đi ra.
Mặt mũi ông ta sưng vù, nhìn có vẻ như là bị Si Mị đánh cho một trận rất đau.
Ông ta che miệng nói: “Cô bé à, cô cuối cùng cũng đến rồi.
Tên Sỉ Mị này đúng là không có lương tâm, bảo anh ta giúp tôi bảo vệ địa phủ, anh ta lại nói không rảnh, phải đi tìm cô.
Nếu như không phải tôi lừa anh ta giúp làm một cái lá chắn bảo vệ, chặn những người kỳ dị đó tấn công, sợ rằng hôm nay địa phủ đã bị chiếm rồi, các người cũng rất có thể sẽ không quay lại được nữa.
Anh ta lại còn đánh bản vương, bản vương đau chết mất”
Nhìn bộ dạng thê thảm của Diêm Vương, tôi không nhịn được mà cười ra tiếng.
Ý cười còn ở khóe miệng, Si Mị đã kề sát đến bên mặt muốn hôn tôi.
Tôi vội vàng tránh ra.
Anh ta cố định đầu tôi lại, không nói một lời mà hôn lên..