Chồng Ma Của Em

Chương 633: Dạ Minh Tỉnh Lại





Mặc dù Minh Vương Lạc Nhu rất ghê tởm nhưng không thể phủ nhận rằng năng lực của cô ta thực sự rất mạnh.

Bóng tối lại tới theo con người này, bầu trời mới được Tống Tử Thanh thắp sáng lại chìm trong tăm tối, cô ta chỉ lướt qua đã khiến quân tiếp viện của Lôi Thành chết hơn một nửa.

Si Mị, Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân bảo vệ cho tôi, mấy người họ làm thành một vòng tròn cảnh giác nhìn Lạc Nhu chăm chú.

Về phía Lãnh Mạch, đại soái của anh cũng bảo vệ anh cẩn thận.

Lạc Nhu lơ lửng trong không trung, làn váy tím của chúa tể tung bay trong gió.

Phía sau lưng cô ta là bóng tối vô tận.

Cô ta giơ tay lên, không cần niệm chú, những Tử thần Thực tử đã chết trên đất liên lần lượt bò dậy.

Không chỉ những binh lính phe Minh Vương đã chết, kể cả những người đã chết phía chúng tôi cũng đứng theo, nhặt vũ khí và đứng về phía Minh Vương Lạc Nhu.

Chúng tôi lập tức trở thành những con thú bị mắc kẹt.


“Đây là bí kíp độc môn của Minh Vương, có thể triệu hồi vong linh người chết bất cứ lúc nào để trở thành con rối của mình.

Mau quay về Lôi Thành đánh thức Dạ Minh, năng lực căn nuốt của anh ấy có thể giải quyết được những binh lính vong linh này: Tống Tử Thanh nói với tôi.

“Để tôi đưa cô ấy trở về” Si Mị năm lấy tôi.

“Đi mau!” Tống Tử Thanh quyết định rất nhanh, ra tay trước đánh phủ đầu, phóng ra một luông sáng vô cùng mạnh mẽ.

Tôi bị Si Mi kẹp dưới nách, băn ra ngoài.

“Haha, thật sự rất ngây thơ” Giọng của Lạc Nhu từ không trung vọng đến, cứ như thể một vị thần tôn tại giữa không gian tăm tối này.

Sĩ Mị bị Minh Vương đánh ngã xuống đất chỉ băng một chiêu, còn tôi thì bị anh ta ném ra ngoài, không hề hãn gì.

“Si Mi! Tôi hét lên, muốn quay trở lại.

“Đừng quay lại! Mau vào thành!” Si Mi phun ra một ngụm máu, gào lớn ngăn cản tôi.

Tống Tử Thanh cũng vội vàng chạy tới, kêu to: “Mau chạy đi!”
Trên ngực Sỉ Mị xuất hiện một lỗ thủng rất lớn, máu không ngừng chảy ra, nhưng tôi không thể quay đầu, chỉ đành nghiến răng chạy tiếp về phía trước: “Hồng Hồng! Linh hồn hợp nhất!”
Trạng thái cuồng bạo lần thứ hai khiến tốc độ của tôi đạt đến cực điểm, phạm vi của lớp bảo vệ sấm sét cũng gần trong gang tấc.

Lạc Nhu đột nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, vươn tay hướng về phía ngực tôi.

Chuyện xảy ra quá nhanh, Lạc Nhu gần như đã dịch chuyển tức thời tới chô này khiến mọi người không ai kịp phản ứng, tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng thét gào từ phía sau của Lãnh Mạch, Tống Tử Thanh và Sỉ MỊ.

Cứ tưởng lần này tôi chết chắc rồi, nhưng có người bồng đột nhiên xuất hiện bảo vệ, tôi ngồi bệt xuống đất, sờ lên phần ngực không hề bị tổn thương.

Là ai?
“Chết tiệt! Con rùa già xấu xí nhà ngươi sao lại ở chô này?” Lạc Nhu tức giận nói.

Con rùa?
Trái tim tôi như thắt lại, chẳng lẽ cảnh tượng ông Chuyên ngày ấy cứu tôi lại một lần nữa xuất hiện sao?
“Đồng cô nương, đi mau!” Lục Quy túm lấy tay kéo †ôi sang một bên.

“Lục Quy, anh không sao chứ?” Tôi lập tức năm lấy Lục Quy.

“Lúc Lạc Nhu đánh cô không nghĩ tới tôi sẽ ở đó, cho nên tôi không sao, nhìn xem” Nói rồi Lục Quy cúi người, biến trở về hình rùa, phía trên mai đúng là có một dấu tay rõ rệt, nhưng Lục Quy không làm sao cả.


Tôi thực sự sợ chết khiếp, cái chết của ông Chuyên vân luôn là cơn ác mộng sâu thẳm trong trái tim, khiến tôi vô cùng lo sợ sẽ tiếp tục có người vì cứu mình mà chết.

Lạc Nhu đánh một lần không được, định tiếp tục tấn công lần hai, nhưng Lãnh Mạch và những người khác đã đến.

Diệu Hồng Xích Băng bao phủ trên đầu tôi, Lãnh Mạch sử dụng phép thuật cường đại của mình, dân theo mọi người và đám đại soái xuất hiện ngay tại trước mắt.

“Lên.

Lãnh Mạch thản nhiên thốt ra một câu, tất cả đại soái, binh lính, còn có cả Tống Tử Thanh và những yêu quái bị trọng thương đều lao về phía Lạc Nhu.

Tôi không dám nhìn vào chiến trường, chỉ sợ mình sẽ không thể nhịn được mà lao ra chiến đấu cùng họ.

Tận dụng cơ hội, cuối cùng tôi cũng có thể xuyên qua lớp phòng vệ sấm sét, lao vào Lôi Thành.

“Đại soái!” Người tới đón tôi chính là Đường Khinh và Đường Dịch: “Cô không sao chứ?!
“Bi tìm Dạ Minh!” Tôi không muốn chậm trê thêm chút nào, cũng không dám tưởng tượng trong khoảng thời gian ấy Lạc Nhu đã giết chết bao nhiêu người, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm Dạ Minh.

Đường Khinh và Đường Dịch cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề này, lập tức dãn tôi đi thắng vào thành.

Quân đoàn Huyết Đồng nghe tin tôi trở về đều cúi đầu chào hỏi, nhưng tôi không có thời gian đáp lời bọn họ.

Tôi đi xuyên qua chính giữa thành, thẳng đến căn phòng bên cạnh phòng nghị sự.

Có binh lính canh gác trước của, nơi này chính là căn phòng giam giữ Dạ Minh đang bị đóng băng.

Binh lính không cần kiểm tra, vừa thấy tôi liền mở cửa chào đón: “Đại soái, cuối cùng ngài cũng đã tới!”
Tôi gật đầu đi vào, Dạ Minh vẫn đang ở trong trạng thái đông cứng, thế này làm sao tôi có thể nhét chìa khóa tâm hồn vào cơ thể anh ta?
“Đại soái, đừng lo lăng.” Người lính bên cạnh nói: “Vương đã hạ lệnh, một khi đại soái tới, chúng tôi sế làm tan lớp băng của Chiến Vương”
Hóa ra Lãnh Mạch đã tính đến tất cả mọi chuyện.

“Đại soái, điêu ngài cần chú ý là sau khi băng tan, phải lập tức trả lại tâm hồn cho Chiến Vương, nếu không anh ấy vẫn sẽ vô ý thức tỉnh lại và tấn công chúng ta.”
“Được, tôi biết” Tôi đáp, sau đó lấy ra chìa khóa tâm hồn, nhìn Dạ Minh ngủ say như đứa trẻ chẳng rõ sự đời, bàn tay siết chặt chiếc chìa khóa.

Dạ Minh, chờ một chút, tôi lập tức sẽ cứu anh!
Binh lính dùng những đồ đã chuẩn bị trước đó để làm tan băng của Dạ Minh.


Khi cơ thể của anh ta dân dần xuất hiện, tôi lập tức nhét chìa khóa tâm hồn vào trong ngực người này.

Chìa khóa tâm hồn vừa chạm vào ngực Dạ Minh đã chìm vào bên trong chỉ trong chớp mắt.

Tôi khẩn trương chờ đợi Lông mi Dạ Minh khẽ nhúc nhích, sau đó anh ta chậm rãi mở mắt ra.

Đám lính bên cạnh đã sẵn sàng chuẩn bị tấn công, tôi cũng có chút căng thẳng.

Dù sao không biết Dạ Minh đã khôi phục được ý thức hoàn toàn hay chưa, nếu chìa khóa tâm hồn là giả, ý thức chưa trở về, chúng tôi sẽ xong đời.

Dạ Minh quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi nuốt nước bọt.

Dạ Minh mở miệng, anh ta nói: “Cô nhóc? Tôi đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái này tức là Sao…”
Đã tỉnh lại!
“Dạ Minh! Anh có nhận ra tôi là ai không?” Tôi vui mừng đến mức nhảy dựng lên và ôm lấy cổ anh ta.

Vẻ mặt anh ta có chút khó hiểu: “Hả? Sao tôi lại không nhớ được em? Em có bị hâm không? Với cả chuyện gì đang xảy ra ở đây thế, em giải thích cho tôi coi, đám lính chết tiệt này thấy tôi còn không thèm quỳ xuống đây này!”
“Chuyện vô cùng khẩn cấp, chúng ta vừa đi vừa nói!” Tôi kéo Dạ Minh ra khỏi giường, không có cách nào để anh ta nghỉ ngơi.

Dạ Minh bị tôi kéo chạy ra khỏi nhà, vừa nhìn thấy xung quanh liên nhận ra nơi này: “Đây là Lôi Thành?
Sao tôi lại ở đây? Binh lính nhiêu như này….là mọi người đang đánh giặc hả?”
“Dạ Minh đi theo tôi!” Tôi kéo Dạ Minh chạy về phía tường thành, vừa đi vừa kể lại một cách ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này cho anh ta nghe.

Chờ tôi nói đến cuối, sắc mặt Dạ Minh đã trở nên vô cùng tăm tối.

“Cho nên, cha anh phải đưa lại cho tôi chiếc chìa khóa tâm hồn thì mới có thể đánh thức anh dậy.’ Tôi cũng không nói với Dạ Minh những gian nan trên con đường tìm kiếm chiếc chìa khóa tâm hồn này.

“Không ngờ mẹ lại có thể độc ác như vậy! Nếu đã thế, tôi cũng không cần phải bận tâm đến mối quan hệ mẹ con này nữa!” Dạ Minh năm chặt tay, lửa giận bùng cháy khắp người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.