Chương 660: Cung kính đợi đã lâu
Ông lão vẫn đang nhìn chăm chăm vào ngón tay của tôi, tôi đột nhiên trở nên căng thẳng, ngay cả Đồng Sênh cũng trở nên cảnh giác.
Đợi một lúc, ông lão nói với tôi: “Cô gái nhỏ, con có bị bệnh tay chân run không?”.
“Mẹ nhỏ, có lẽ ông t+thật sự có thể nhìn thấy con, chỉ là giả điên mà thôi, mẹ nhỏ phải cẩn thận” Đồng Sênh nói.
Đương nhiên tôi biết, dù sao tôi cũng tiếp xúc với thế giới yêu quái này rất lâu, rất läu rồi, am hiểu nhất chính là ngụy trang, Tống Tử Thanh là người giỏi ngụy trang nhất mà tôi từng gặp, vân luôn !¿ôn ngu ngốc luôn coi anh ta như một thanh niên trộin mộ hạng ba rất lâu, ai mà biết được anh ta là…
Nghĩ đến đây tôi điều chỉ muốn trợn tròi mắt.
Bà chủ này cũng không tệ, bà ta dọn cho tối rất nhiều đĩa thức ăn lớn, Đồng Sênh muốn ăn, lại vì sự hiện diện của ông lão, không còn cách nào khác đành phải nhìn chúng tôi ngồi ăn bên cạnh, chán nản không thôi, ông lão nhìn qua trông gầy gò nho nhỏ, ai mà biết rằng có thể ăn được nhiều như vậy, tôi muốn để dành một ít cho Đồng Sênh, ông lão lại trực tiếp nói răng đừng đóng gói nó, lãng phí. Sau đó ăn phần của Đồng Sênh. Thäøg bé tức giận nhảy xung quang giơ tay múa chân. Có phải ông già đã cố ý làm điều này?
Sau bữa ăn, tôi đến gặp bà chủ và hỏi bà ta: “Xin lỗi, núi Bất Lương có phải đi hướng này không?”
“Cô muốn lên núi Bất Lương?!” Bà chủ kinh hãi nhìn tôi, tôi gật đầu, bà ta càng kinh hãi hơn, vô vai tôi một cái thật tha thiết: “C2 bé, tôi khuyên cô không nên đi đến núi Bất Lương, núi này rất dữ, có thợ săn lên núi săn mồi và săn được rất nhiều con mồi, đôi khi sau khi lên núi thợ săn rất nhanh trở về một cách khó hiểu và không thể lên núi được nữa. Nhiêu thế hệ người xưa ở đây kể răng, trên núi Bất Lương có tà ma, gặp may thì lên được núi, trời phù hộ thì về, nếu không về thì… thôi, nhất định gặp đã phải chuyện tà ma!”
Tôi vốn đã định đi gặp tà ma, sau khi cảm ơn bà chủ, tôi rời quán ăn. Khi bước ra khỏi quán än, tôi nghe thấy tiếng bà chủ lẩm bẩm từ phía sau: “Sao,imột cô bé xinh xắn, tại sao một mực nghĩ không thông chứ”
Tôi cười cợt.
Tôi tìm thấy một cửa hàng trên phố để mua quần áo trẻ em, tôi muốn Đồng Sênh thay quần áo và bí mật xuất hiện, tôi đưa thằng bé đi ăn. Nhưng khi tôi vừa bước vào cửa hàng, ông lão đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi và đập vào tôi “Này cô bé!”
“Không phải ông đã rời đi rôi sao?!” Tôi sợ tới mức nhanh chóng nhảy ra xa hai bước, cảnh giác nhìn ông lão.
Ông lão hất hzn một cái: “Trong lúc rảnh rồi tôi quanh quẩn ngoài đường đi dạo, không ngờ lại gặp cô.
Chắc đây là duyên số. 2ô gái nhỏ muốn mua quần áo sao, chỉ băng mua cho ôag lão này một bộ đi. Nhìn bộ quần áo xập xệ này của lãc xem, tội nghiệp làm sao.”
Duyên phận? Ha ha, có phải ông lão này đang theo dõi tôi không?
“Nếu tôi lại mua quần áo cho ông, ông sẽ không đi theo tôi nữa sao?” Tôi nói.
“Đương nhiên, ông già tôi đây không phải người da mặt dày như vậy” Ông lão lại là một cái đây cợt nhả.
Tôi cau mày không nói gì, tôi rất nhanh i+ua một bộ quần áo khác cho ông cụ, sau khi thay bộ sân áo mới, trông ông ta có chút rạng rỡ và phong trân, nếu không để ý đến mái tóc trọc lóc của ông ta.
“Ông có thể rời đi bây giờ rồi chứ?” Tôi nhìn về phía ông lão.
“Đương nhiên, cô gái nhỏ vô cùng ghét một ông già xấu tính như tôi. Tôi sẽ nhanh rời đi, không, không, tôi sẽ đi ngay bây giờ” Ông lão lộ ra một hàm răng ố vàng. Nó xong, ông ta thật sự quay lưng bước ra khỏi quán.
“Ông già này thật là kỳ quặc” Đồng Sênh nói.
“Mẹ hy vọng:ông ta sẽ không làm phiền mẹ nữa”
Tôi thở dài, sau đỏ zii chọn quần áo cho Đồng Sênh.
Sau khi mua quân áo xong, tôi tìm một nơi không có ai và để Đồng Sênh tbay đồ. Thăng bé thay quần áo xong có thể không cần thiuật ẩn thân, tung tăng đi vào lại trong làng, tìm kiếm thức ăn Đồng Sênh tuy có tính tình-chững chạc nhưng dù sao cũng là trẻ con, hê thấy đồ ăr:.vặt là tham ăn, lôi tôi ra làm nũng. Tôi đã nói những mónăn đường phố này không sạch sẽ. Thăng bé vân ngồi xöim trên mặt đất ăn vạ không đi, dù là ai cũng không th$ đoán được đứa trẻ này là một quỷ sai siêu mạnh.
Tôi rất buôn cười, vì vậy tôi phải mua nó-cho thăng bé và mang theo một túi đồ ăn vặt, chúng tôï7¿i làng và đi vê phía ngọn núi Bất Lương.
Vừa lúc nấy, tôi có hỏi một bà già ở đầu làng, bà nói rằng có một con đường đi lên núi Bất Lương, và bà đã chỉ cho tôi đường đi, người dân trong làng này có vẻ sợ núi Bất Lương, khi nói đến núi Bất Lương đều bảo núi không sạch, nửa đêm thấy cháy rừng sáng rực trên núi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc của đàn bà con nít, kinh khủng lắm, bảo tôi đừng đi lên núi.
Theo lờ trình của bà, tôi tìm thấy con đường đá nhỏ trên núi và bước lên đó.
Đồng Sênh vân đang ăn vặt ở phía sau, tôi xoay người nói với thăng bé: “Đồng Sênh, nhanh lên”
Đồng Sênh ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co rút lại, kêu to: “Mẹ nhỏ, cẩn tlận!”
Bên tai có gió buốt, bên tai lóe lên nguy hiểm, nguy hiểm xuất hiện.
Đồng Sênh đã biến thành :nột hình dạng quỷ sai ngay lập tức, lao về phía sau lưng tôi. Tôi xoay người và nhảy đi.
Đồng Sênh chiến đấu với ba nguờ; đeo mặt nạ phía sau, ba người đàn ông đó có thể rinìn thấy thăng bé, tự nhiên không phải người thường!
“Hồng Hồng đi giúp đỡi” Tôi lập tức triệu tập Hồng Hồng.
Hồng Hồng trảm thi kiếm tôi mang theo trong chiếc ba lô lớn lao về phía ba người đàn ông.
Ba người đó có kỹ năng ngang ngửa với Đồng Sênh và Hồng Hồng, nhưng ngay sau đó, các thành viên của nhóm Hoàng Tuyền đã bí mật theo dõi tôi để bảo vệ tôi xuất hiện. Ba người đó không còn là đối thủ và đã bị¡:hu phục trên mặt đất bởi nhóm Hoàng Tuyền.
“Các người là ai ?!” Đồng Sênh hỏi với lưỡi liềm chỉ vào một trong số họ.
Người đàn ống đeo mặt nạ không trả lời thăng bé, mà nhìn tôi: “Cô làông Đồng?”
Tôi sửng sốt: “Anh biết tôi?”
“Tộc trưởng từng nó¡:trên núi Bất Lương sẽ có một cô gái cùng một thăng bé, chúng ta hấy năm mai phục: ở đây, ngay khi phát hiện sự xuất hiện của cô, chúng tôi sẽ tấn công cô, nếu cô sử dụaa một con quái vật hình người màu đỏ, thì chính là người mà chúng tôi đang tìm kiếm” Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Tộc trưởng? Hình người màu đẻ?” Ta đột nhiên có một đoán: “Các người là… Đồng Sênh;ioàng Tuyên nhóm, thả bọn họ đi.”
Ba người đàn ông được thả ra, đứng dậy, lấy ra một lệnh bài và đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy nó, tấm thẻ xanh có khắc hai chữ tinh xảo: Dược Sư.
“Chúng tôi đến từ gia tộc Dược Sư. Theo lệnh của tộc trưởng, chúng tôi ở đây để đợi cô Đồng Đồng. Vừa rồi là để kiểm tra xem có người giả mạo là cô hay không. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi.” Ba người đàn ông đeo mặt nạ cúi đầu chào tôi. Đồng thời tháo mặt nạ ra.
Quả nhiễn: thành viên của gia tộc Dược Sư!
“Chúng tôi sẽ dân cô lên ngọn núi Bất Lương, xin mời” Người đàn êñq đeo mặt nạ ra hiệu cho tôi.
Tôi trả lại thẻ chohọ mà không nghỉ ngờ gì về danh tính của họ, tộc trưởng của tộc Dược Sư rất bí ẩn và quyền lực, vậy làm sao có thể nhầm lân được.
Đội Hoàng Tuyền lại ẩn mình trong bóng tối và tôi đi theo ba người đàn ông trên con đường núi nhỏ lát đá xanh.