Chương 704: Em sẽ nhớ tôi chứ?
Cuộc chiến này diễn ra trong thời gian khá dài, thực ra mọi người đều đã có phần mệt mỏi, cũng không muốn thừa thẳng truy kích. Quyết định của Lãnh Mạch là chính xác không nghi ngờ.
Người bị thương lục tục được nâng lên băng ca trở về trong thành, Lãnh Mạch đi sang kiểm tra, chắc chắn tôi không có gì đáng ngại thì lập tức mải mốt đi lo liệu chuyện của quân đội, bọn tôi đi sau phần lớn quân lính vào Băng Thành.
Băng Thành là đại bản doanh của Lãnh Mạch, mức độ sầm uất của nơi đây là thứ Lôi Thành không thể so sánh.
Trong thành có không ít dân chúng, đều đang ăn mừng sự trở về của Lãnh Mạch và thắng lợi của cuộc chiến. Cuộc chiến lần này chúng tôi đánh thắng Lạc Nhu, tìm lại được không ít lòng dân đã mất khi Lãnh Mạch cắt cổ tay lúc trước.
Lòng dân là một thứ rất hiện thực lại rất khó đoán định. Anh hùng mạnh ngang tàng, người dân sẽ ủng hộ anh, anh yếu đuối, người dân sẽ tìm tới lòng thương xót từ kẻ địch. Còn anh thì lại không cách nào trách cứ, vì rốt cuộc những người bình thường tay trói gà không chặt này cũng chỉ vì muốn được sống.
Đánh trận cả ngày, ban ngày từ Tuyết Sơn chạy tới Băng Thành, bây giờ được thả lỏng, mọi người đều đói bụng, hẹn nhau trở về tắm rửa nghỉ ngơi một hồi rồi cùng ra ngoài ăn khuya.
Chúng tôi trở về sân sau trong vương điện của Lãnh Mạch trong sự dẫn đường của tùy tùng.
Tôi còn để ý kiếm tìm một hồi, không tìm thấy Tiểu Bắc. Tôi hỏi mấy người hầu xung quanh, họ nói sau khi Tiểu Bắc đi Lôi Thành thì không trở về nữa. Sau đó khi Lạc Nhu tàn sát dân chúng trong thành cũng không thấy cô ấy đâu, có lẽ đã chết trong lúc dân thành bị tàn sát.
Cô gái kia, rõ ràng có một cặp mắt sáng sủa kiên cường, lại…
Lạc Nhu, nợ máu cô đeo trên lưng đã quá nhiều rồi. Lần sau gặp lại, nhất định tôi sẽ tự tay lấy mạng cô!
Trở lại phòng của mình, tôi tắm rửa khoan khoái, nằm lại lên giường.
Sau khi có đầy đủ năng lực để chống lại Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hơn nữa không cần thời thời khắc khắc lo lắng có Hồng Hồng hút mất nội lực nên tôi nhanh chóng thiếp đi.
Cho đến khi Tống Tử Thanh gõ cửa, Đồng Sênh la hét gọi tên phía ngoài, tôi mới tỉnh giấc.
Tôi mặc cái áo ngủ bằng bông dày cộp, tóc rối bù, mắt lim dim đi ra mở cửa.
“Trời ơi, mẹ nhỏ, mẹ còn là con gái đấy, làm sao có thể không trang điểm không chải đầu đã vác cái bộ dạng này ra ngoài gặp bọn con được!”
Tôi nguýt mắt, lười chẳng buồn để ý tới thằng bé này.
Tống Tử Thanh đứng bên cười: “Cô ấy vẫn luôn có dáng vẻ như thế, bọn anh đều quen với thói xấu của cô ấy rồi, đằng nào thì tới dáng vẻ xấu hơn nữa cũng đã từng trông thấy”
Ø này, bọn họ không đá đểu tôi thì sẽ chết đúng không?
“Chúng ta đi ăn gì đây?” Tôi nhấc chân ngáp dài.
“Lãnh Mạch đã chuẩn bị đồ ăn khuya xong rồi, chỉ có một cô nàng ngủ say như chết làm bọn này chờ muốn chết đói thôi” Tống Tử Thanh nói.
Tôi le lưỡi.
Đồng Sênh chủ động nắm tay tôi: “Mẹ nhỏ, hình như chú Sỉ Mị gì kia có tâm sự đó, cứ ngồi mãi dưới gốc cây, bọn con gọi chú ấy mà chú ấy cũng chẳng ỏ ê gì. Mẹ có muốn qua xem chú ấy thử không?”
Trước giờ quan hệ của Đồng Sênh và Si Mị luôn rất tốt, đến cả thằng bé cũng có thể cảm giác được sự khác thường của Sỉ Mị rồi ư…
Tôi nghĩ một lát, gật đầu với Đồng Sênh: “Hai người đi phòng ăn chờ một lát, tôi đi tìm Si Mị, dẫn anh ta qua đây.”
Tống Tử Thanh không được vui lắm, tuy vậy cũng không nói gì, dắt Đồng Sênh rời đi trước.
Tôi đi về hướng cây đại thụ ở sân sau.
Còn cách một khoảng đã trông thấy Si Mị ngồi một mình dưới gốc cây, ngửa mặt nhìn trời, chẳng hay đang suy nghĩ điều gì.
Tôi đi tới, đứng sau lưng anh ta.
Bẵng một lúc lâu, giữa đôi bên thinh lặng.
“Em tới làm gì? Không đói bụng à? Bọn họ đều đang chờ em tới ăn khuya đấy” Si Mị không quay đầu, nói khi đưa lưng về phía tôi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta: “Tôi gọi anh tới cùng đi an.
“Không đi.” Anh ta đáp dứt khoát.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta im lặng.
“Si Mị, chúng ta…
“Tôi chỉ không muốn khiến tim mình đau đớn thôi”
Si Mị cắt ngang lời tôi, vẫn đưa lưng lại không nhìn tôi: “Tôi thừa nhận sức chịu đựng của tôi không được mạnh mẽ như Tống Tử Thanh, không thể trơ mắt nhìn em và Lãnh Mạch ngày ngày liếc mắt đưa tình, hạnh phúc ân ái. Phải chịu cảnh ấy, không bằng rời đi”
“Nhưng tôi với Lãnh Mạch, những khi ở trước các anh, cũng đâu có..” Thực ra ở trước mọi người, có thể nói là tôi và Lãnh Mạch chưa từng thân thân thiết thiết ôm ôm ấp ấp, chứ đừng nói là ngay trước mặt đám Tống Tử Thanh và Sỉ Mị thì bình thường cũng chỉ quan tâm nhau mấy câu. Âu vì tôi sợ Si Mị và Tống Tử Thanh buồn lòng. Tuy rằng quan hệ giữa chúng tôi đã được phân định rạch ròi, tuy vậy tôi vẫn rất cố gắng tránh khiến mọi người lúng túng khổ sở. Tôi… thực sự đã cố gắng hết sức rồi.
“Tôi không trách em” Si Mị nói: “Tôi chỉ cảm thấy không thoải mái thôi. Hôm đó em cắt cổ tay tự sát vì Lãnh Mạch, Lãnh Mạch lại tự sát vì em, tất cả mọi người đều trông rõ trong mắt, tất cả mọi người đều biết tình cảm của hai người đậm sâu thế nào. Vốn dĩ nên mừng thay cho em, vốn nên là em hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc, nhưng… hạnh phúc cái chó ấy! Không có được em, tôi hạnh phúc cái chó gì! Em có biết là tôi rất rất muốn giết chết Lãnh Mạch, chiếm em làm của riêng!”
Câu nói sau cùng, Sỉ Mị nói mà gần như là gầm gừ, quay người lại.
Tôi bặm môi: “Si Mị, tôi xin lỗi”
Kể từ khi tôi và Lãnh Mạch quay về bên nhau, tình cảm của tôi đối với Lãnh Mạch chưa từng thay đổi lung lay nửa phần, càng không thể có mờ ám mập mờ với bất cứ ai khác.
“Lại là xin lỗi, tôi hi vọng biết mấy, hi vọng em có thể đổi từ xin lỗi thành bên nhau” Si Mị dường như nản lòng, cầm cốc rượu trên bàn đá lên dốc một hơi cạn sạch.
Tôi không cản, chỉ mãi nhìn anh ta.
“Sống ngàn năm dài, hiếm khi thích một cô gái như vậy, ấy thế lại bị gã khác giành trước, em có biết cảm xúc ấy không?” Si Mị thì thào nói: “Lão già Diêm Vương nói, vốn dĩ tôi đã không nên cố chấp. Rốt cuộc thì tôi chỉ là một thể tà thuật, có thể đầu thai bất cứ lúc nào, đợi khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ cân nhắc lời của lão già Diêm Vương.”
Đầu thai…
Tuy rằng ngoài mặt Si Mị không hề khác gì con người, song trên thực tế bản chất anh ta chính là một thể tà thuật. Thể tà thuật… cũng có thể nói là linh hồn sót lại của một chấp niệm.
Lúc trước tôi vẫn luôn khuyên anh ta từ bỏ chấp niệm đầu thai làm người, nhưng bây giờ khi Si Mị thực sự nhắc tới chuyện này, có thế nào tôi cũng không thể vui vẻ nổi.
“Ngốc quá.” Si Mị đứng dậy, đi tới bên cạnh tôi, nhìn tôi từ trên cao.
Tôi ngửa mặt lên.
“Nếu có một ngày tôi thật sự đi đầu thai, em sẽ nhớ tới tôi chứ?”
Một thoáng lặng im, tôi nhìn anh ta, dằn từng câu từng chữ: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ mãi mãi nhớ về anh”
Anh ta cắn môi: “Vậy là đủ rồi, chí ít thì trong lòng em, tôi cũng không phải không có một vị trí nào, đúng không?”
Biết rõ đầu thai mới là tốt nhất cho Sỉ Mị, biết rõ…
“Chuyện đầu thai sau này chúng ta lại nói tiếp, bây giờ đang lúc chiến tranh, anh không thể cứ thế bỏ bọn tôi lại mà đi đầu thai đấy chứ? Chuyện sau này cứ để sau này hãng bàn, con người thì phải sống cho hiện tại, không phải sao?” Tôi thực sự không muốn tiếp tục chủ đề khiến người ta ngột ngạt kìm nén này, dứt lời thì nắm lấy cái áo lông của anh ta: “Chúng ta đi ăn cái gì đi, chắc hẳn anh cũng đói rồi”
Si Mị bình tĩnh nhìn tôi, mấy giây sau nói: “Được.”