Chương 711: Âm mưu ngàn năm
Khi đang nói chuyện, từ trong gian nhà kia, một người châm chậm bước ra.
Khi người kia xuất hiện trước mặt chúng tôi, Lãnh Mạch đột nhiên trở nên vô cùng kích động.
Anh năm chặt tay tôi, tôi có thể cảm giác được bàn tay anh đang run rẩy, anh nhìn chăm chăm người trước mắt, trong miệng một mực lẩm bẩm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể.. “
Ở trước mặt chúng tôi là một người phụ nữ trung niên phong tư trác tuyệt, tuy đã lớn tuổi, nhưng phong vận vân còn, cả người toát ra một cô khí chất quý tộc, dung mạo đẹp vô cùng, một đôi mät màu ngọc trai đen giống hệt Lãnh Mạch.
Người phụ nữ kia cũng đang nhìn Lãnh Mạch, vẻ mặt ôn nhu như chứa nước: “Tiểu Mạch, đã lâu không gặp, con có khỏe không?”
“Tiểu Mạch?” Có thể gọi tên Lãnh Mạch như vậy…
Tôi ngước mắt lên: “Bà là ai?”
Người phụ nữ kia nhìn tới: ‘Cô chính là Đồng Đồng, người Tiểu Mạch ngày nhớ đêm mong”
“Bà biết tôi?” Tôi hơi kinh ngạc, nhìn Lãnh Mạch lần nữa, lúc này, người đàn ông này đã mất đi sự trầm tĩnh trước kia, chỉ một mực run rẩy nhìn người phụ nữ này.
“Tôi tên Hạ Hà, là mẹ của Tiểu Mạch. Tôi và nó có Mẫu Tử Tâm Mạng, có thể thấy được những gì nó thấy, hiểu được nội tâm và tình cảm của nó. Đồng Đồng, tôi nhìn ra Tiểu Mạch thật sự yêu cô.”
“Khoan đã” Tôi bị tin tức này dọa sợ không thôi: “Bà nói, bà là mẹ của Lãnh Mạch?!”
Người phụ nữ gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà…”
Mặc kệ là lời giải thích của Lãnh Mạch hay nhận biết của đại đa số người, đều là mẹ của Lãnh Mạch đã qua đời mà!
Nhưng… Bây giờ mẹ anh ấy, vẫn còn sống, đứng ở đây.
“Là ảo ảnh sao?” Tôi cau mày một cái, giống như người của tộc Huyên Sư, có thể làm cho người ta rơi vào ảo cảnh hồi ức quá khứ?
“Không phải ảo cảnh, Tiểu Đồng Đồng, tôi là người thật, còn sống, nếu không tin, cô sờ thử xem”
Người phụ nữ vừa nói vừa tiến lên, trước cả khi tôi kịp phòng bị, Lãnh Mạch đã kéo tôi ra sau lưng anh, ánh mắt lạnh lẽo: “Bà không phải mẹ tôi, bà là ai? Mẹ tôi sớm đã qua đời từ mấy thập niên trước, tôi tận mắt nhìn thấy bà ấy qua đời, không thể nào sai”
“Tiểu Mạch, chắc hẳn con có thể cảm nhận được Tâm mạng giữa mẹ và con, Mâu Tử Tâm Mạng sẽ không sai, không thể nào làm giả, càng không thể chuyển thành ảo giác.”
Lãnh Mạch ôm ngực, sắc mặt đau đơn nhưng lại không thể nào phản bác.
Tôi thấy anh như vậy, đau lòng.
Năm chặt bàn tay anh, tôi nhìn người phụ nữ kia: “Nếu bà là mẹ anh ấy, tại sao phải giả chết? Tại sao lại mất tích nhiều năm như vậy, lại không tìm gặp anh ấy?
Là vì có nôi niềm khó nói? Hay là bị ai ép buộc?”
Hạ Hà nhìn tôi một cái, che miệng thấp giọng cười “Đồng Đồng rất lo cho Tiểu Mạch nhà tôi nhỉ”
Vẻ mặt tôi bình thản, Hạ Hà dừng một chút, lại nói: “Không, tôi không có nôi niêm khó nói, cũng không bị ai ép buộc. Mất tích nhiều năm như vậy, và cả chuyện giả chết năm đó, đều là một phần kế hoạch của chúng tôi”
“Kế hoạch? Kế hoạch gì?” Tôi như bắt được manh mối: “Chẳng lẽ bà là thuộc hạ của Lạc Nhu? Kế hoạch mà bà nói, chính là kế hoạch của cô ta?”
“Lạc Nhu? Minh Vương Lạc Nhu sao?” Hạ Hà a một tiếng, khẽ lắc đầu: “Lạc Nhu và Tống Lăng Phong cũng chỉ là con cờ của chúng tôi mà thôi.”
Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, đều là con cờ của bọn họ…
Giống hệt những lời Chung Nhiêm đã nói với tôi lúc đóI “Bà là người của thế lực sau màn kia!” Tôi kêu lên Trong nháy mắt đó, đôi mắt của Lãnh Mạch co rụt lại, Hạ Hà gật đầu: “Đúng vậy”
Không thể tưởng tượng nổi, chúng tôi lại đột nhiên gặp phải người của thế lực sau màn kia ở nơi này!
Hơn nữa người này lại là mẹ của Lãnh Mạch!
Sau khi nói xong, Hạ Hà vân đứng đó mỉm cười, trên mặt cũng không lộ ra suy nghĩ gì khác.
Nhưng ngược lại, cả người Lãnh Mạch chỉ run bần bật tại chô, tựa như không nghe rõ lời Hạ Hà nói, trầm giọng hỏi lại: “Bà… vừa nói gì?”
“Tiểu Mạch, mẹ nói, mấy thập niên trước mẹ chỉ là giả chết, mẹ cố ý giả chết, để con chịu đau khổ, để con có động lực trở thành vương giả mạnh nhất trên thế giới này, mấy thập niên trước, người kia đã tiên đoán được Tiểu Mạch nhà ta sẽ có một phen thành tựu, tương lai sẽ trở thành bộ phận mấu chốt trong kế hoạch. Quả nhiên, Tiểu Mạch đã trở thành Chí Tôn Vương”
“Ngừng!” Tôi giơ tay lên: “Mấy thập niên trước, người sau màn kia đã tiên đoán được hết thảy những chuyện này? Mấy thập niên trước Lãnh Mạch chỉ mới hai ba tuổi, nếu người kia hiểu rõ Lãnh Mạch như vậy, nói cách khác… Người kia là người quen của Lãnh Mạch?”
“Không ngờ Đồng Đồng lại suy luận thông minh như vậy” Hạ Hà nói, không hề có ý tứ giấu diếm.
Lãnh Mạch trầm mặc không lên tiếng.
Tôi biết, dù thế nào đi nữa chắc chăn Lãnh Mạch cũng không muốn tin răng, mẹ của anh, người mẹ dịu dàng như nước, lại coi anh là một phần của kế hoạch.
Một kế hoạch từ mấy thập niên trước.
“Nói cho cùng, chúng tôi đã bắt đầu sắp đặt kế hoạch này từ ngàn năm trước, Tiểu Mạch cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của chúng tôi mà thôi”
Ngàn năm trước…
Lại là ngàn năm trước.
Chuyện lớn nhất đã xảy ra vào ngàn năm trước, chính là Mộ Tu biến thành quỷ thần, hủy thiên diệt địa, sau cùng đã bị các phe thế lực vây quét, đánh tan hồn phách.
Từ đó tới nay, đã rất nhiều lần tôi nghe nói đến mấy chữ ngàn năm trước.
“À đúng rồi.” Hạ Hà còn nói: “Đôi mắt này của cô, cũng là chúng tôi đưa cho.”
Tôi kinh ngạc không thôi: “Bà có ý gì?! Quỷ nhấn là Ác Ma Chỉ Vương, từ khi nào lại biến thành của các người?”
“Đôi quỷ nhãn này là Ác Ma Chi Vương lấy từ trong bảo khố của Thao Thiết Vương, người trộm đi quỷ nhấn rồi đưa cho cô, là chúng tôi.” Hạ Hà nói.
Tôi chấn kinh không nói ra lời.
Tôi vân cho răng, người trộm quỷ nhãn cho tôi là Tống Lăng Phong, không ngờ ở sau màn lại là những người này!
Một đôi quỷ nhãn, âm mưu ngàn năm… Lời Quỷ Sát nói, ứng nghiệm.
Mà câu nói sau cùng kia, cuối cùng tôi sẽ mất đi người yêu thương nhất… Chẳng lẽ cũng sẽ ứng nghiệm sao?
Không, sẽ không, tôi sẽ không để những lời này ứng nghiệm!
“Bà Hạ Hà.” Mặc dù tôi cũng không biết nên xưng hô với mẹ Lãnh Mạch thế nào, ho khan, chỉ đành vậy: “Bà đến ngăn cản chúng tôi sao?”
Hạ Hà trầm mặc, dừng một chút, chợt nói: “Bất kể thế nào, hai người đã tới nơi này, không mời bữa cơm thì đúng là tôi chiêu đãi không chu toàn, đi, tôi nấu cơm mời hai người.”
Nói xong, bà ấy lập tức đi tới gian nhà bên kia.
Lãnh Mạch đứng ở nơi đó không động, tôi kéo anh ấy: “Lãnh…”
Anh ấy bông nhiên xoay người ôm chặt tôi vào trong ngực: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, phải không?”
Tôi chợt giật mình, hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, hơi thở của anh, nhịp tim của anh, thật rõ ràng, rõ như vậy…
Trong nháy mắt, hình ảnh anh ôm xác tôi, khóc đến tan nát cõi lòng hôm đó lại lần nữa hiện lên trước mắt.