Chồng Ma Của Em

Chương 729



Chương 729: Thuỷ lao

Trong tủ quần áo của Lạc Nhu có nhiều đồ như thế mà chúng tôi lại đang ướt sũng, tội gì mà không thay.

Thay xong lại phá tủ quần áo của cô ta rồi chúng tôi mới ra ngoài.

“Dì hơi sợ Đồng Đồng à” Dì không có khả năng chiến đấu kéo ống tay áo tôi không rời nửa bước: “Chúng ta cứ đi lại nghênh ngang ở trong chủ điện của Minh Vương vậy à?”

“Cổ trùng phân biệt được phương hướng, đi với tôi” Lưu Nguyệt nhìn cổ trùng trong tay và đi về phía trước.

Tôi đi theo, quần áo bị dì tóm chặt.

Đi trong thuỷ lao rất hay gặp binh lính, dì sợ hãi vô cùng. Tôi bảo dì và Lưu Nguyệt đợi còn tôi xông lên xử lý binh lính.

“Đồng Đồng đủ mạnh để bảo vợ được bà và tôi, bà sợ cái gì nữa” Lưu Nguyệt lạnh lùng nói với dì Tống, thái độ không được niềm nở lắm.

Dì Tống cúi đầu: “Cô xin lỗi cô làm các cháu mất mặt. Nhưng mà cô không có năng lực gì lại bị Tống Lăng Phong và Lạc Nhu hành hạ bao ngày như thế, cô, DOï “Thôi không sao đâu” Tôi hơi thắc mắc thái độ của Lưu Nguyệt với dì Tống nhưng không biết hỏi kiểu gì, tôi ngắt lời hai người: “Vào thuỷ lao quan trọng hơn.

Lãnh Mạch sẽ ra ngay thôi, chưa biết chừng Lạc Nhu và Tống Lăng Phong sẽ bám theo chúng ta”

“Đồng Đồng không tính sổ với các bà nên tất nhiên tôi không có ý kiến. Tôi chỉ muốn nói là làm người phải có chút lương tâm” Lưu Nguyệt nói rồi thoát khỏi bàn †ay của dì Tống lại gần tôi.

“Lưu Nguyệt… có chuyện gì đúng không?” Tôi hỏi.

Lưu Nguyệt nhìn dì Tống sau đó không nói gì: “Đi thôi”

Tôi nhăn mày.

Dì Tống đuổi theo như sợ tôi bỏ lại bà ta. Dì níu tay áo tôi nói rất khẽ: “Dì xin lôi Đồng Đồng”

Chắc là chú với dì lại đặt điều về tôi sau lưng nên mới làm Lưu Nguyệt khó chịu. Mà thôi, từ bé đến giờ tôi cũng nghe nhiều người nói xấu lắm rồi, tôi không còn quan tâm từ lâu rồi.

Cổ trùng của Lưu Nguyệt dân chúng tôi rời khỏi vương điện, đi quanh co mấy đoạn rồi xuống dưới tầng đến căn phòng dưới lòng đất của vương điện, phá mấy cơ quan và cuối cùng đã thấy thuỷ lao.

“Ở đăng trước” Lưu Nguyệt vừa nói vừa dân đường cho chúng tôi.

Tôi và dì theo sau.

“Ờ, Đồng Đồng à..” Dì gọi tôi.

Tôi nhìn bà ta: “Sao thế dì?”

Dì dừng lại hỏi tôi với vẻ đáng thương: “Thiên Ngân xuống địa ngục với cháu. Nó… có khoẻ không? Dù không dám hỏi nó, dì sợ, dì sợ, dì sợ nếu nó có mệnh hệ gì vậy dì biết làm sao…”

Nói rồi dì lại khóc.

Tôi hơi mệt vội khuyên bà ta: “Tống Thiên Ngân rất khoẻ, hiện giờ cậu ta đang rèn luyện ở tộc Người Lùn được tộc Người Lùn bảo vệ nên dì cứ yên tâm”

“Thật không? Thật không?” Dì níu vạt áo tôi: “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Chỉ cần Thiên Ngân không sao là được rồi! Chỉ cân Thiên Ngân không sao là được rồi..”

Người mẹ luôn lo cho con mình, tôi không có quá nhiều thành kiến với dì nên lại an ủi mấy câu rồi mới vào trong thuỷ lao cùng bà ta.

Thuỷ lao này là nhà ngục riêng biệt của Lạc Nhu, có vài người lẻ tẻ ở những phòng giam bên ngoài nhưng càng vào sâu bên trong dần xuất hiện quái vật bị giam giữ. Đó là quái vật thật, hình dạng của chúng rất lạ cứ nhìn tôi chăm chăm qua song cửa bằng đôi mắt đen sì.

Tôi thấy dì Tống đang run, tôi nghĩ và nói với bà ta: “Hay dì đợi chúng cháu ở đây đi, chúng cháu ra ngay giờ đây”

Dì Tống không dám vào trong thật, gật đầu và dừng lại.

Tôi đuổi theo Lựu Nguyệt vào sâu hơn.

Sâu bên trong rất tối, tôi lấy dạ minh châu ra chiếu sáng.

“Cô là ai?” Giọng nói già nua vọng ra từ trong nhà lao.

“Con người? Sao con người lại đến Minh Giới?”

Một quái vật khác nói.

“Chẹp, lâu lăm không ăn thịt người, thèm ăn quá đi” Lại là một giọng nói nữa.

“Sao con người nhỏ bé lại đến đây được. Này bé loài người ơi hay là thả chúng tôi ra đi, chúng tôi thực hiện nguyện vọng của cô được không?”

“Đúng rồi, chỉ cân cô mở cửa phòng giam thả chúng tôi ra là cô bảo chúng tôi làm gì chúng tôi làm đó, bao gồm cả lên giường ha ha ha!”

“Ha ha ha, anh cá sấu à, cô bé này yếu thế bị anh chơi có mà chết à”

Những câu nói bẩn thỉu vọng vào tai tôi, tôi nín nhịn bắt kịp Lưu Nguyệt đi bên cạnh cô ấy: “Những con quái vật bị nhốt này là cái quái gì thế?”

Đừng quan tâm bọn chúng, bọn chúng là những tội phạm tội ác tày đình trong nghìn năm qua ở ba giới.

Những phòng giam này bị phong ấn, Lạc Nhu cũng ghét chúng cho chúng tù chung thân, chúng chỉ có chờ chết trong phòng giam thôi”

Không cần nghĩ cũng biết những con quái vật này phạm vào tội khủng khiếp nào, tôi lắc đầu: “Hiếm khi thấy Lạc Nhu lại có thứ ghét “Cái thứ đĩ đượi Lạc Nhu đó mà muốn lên giường là giết chết cô ta ngay trong một lần!” Một quái vật trong phòng giam nói.

Những phòng giam khác cũng thi nhau hùa theo bắt đàu nói những câu tục tĩu liên quan đến phụ nữ.

Tôi và Lưu Nguyệt rảo bước nhanh hơn.

“Đúng rồi, chỉ cần cô mở cửa phòng giam thả chúng tôi ra là cô bảo chúng tôi làm gì chúng tôi làm đó, bao gồm cả lên giường ha ha ha!”

“Ha ha ha, anh cá sấu à, cô bé này yếu thế bị anh chơi có mà chết à”

Những câu nói bẩn thỉu vọng vào tai tôi, tôi nín nhịn bắt kịp Lưu Nguyệt đi bên cạnh cô ấy: “Những con quái vật bị nhốt này là cái quái gì thế?”

Đừng quan tâm bọn chúng, bọn chúng là những tội phạm tội ác tày đình trong nghìn năm qua ở ba giới.

Những phòng giam này bị phong ấn, Lạc Nhu cũng ghét chúng cho chúng tù chung thân, chúng chỉ có chờ chết trong phòng giam thôi”

Không cần nghĩ cũng biết những con quái vật này phạm vào tội khủng khiếp nào, tôi lắc đầu: “Hiếm khi thấy Lạc Nhu lại có thứ ghét “Cái thứ đi đượi Lạc Nhu đó mà muốn lên giường là giết chết cô ta ngay trong một lần!” Một quái vật trong phòng giam nói.

Những phòng giam khác cũng thi nhau hùa theo bắt đàu nói những câu tục tĩu liên quan đến phụ nữ.

Tôi và Lưu Nguyệt rảo bước nhanh hơn.

Sâu trong cùng thuỷ lao là một phòng giam lớn nhất, cửa phòng bị đóng, trong phòng không có ai.

“Mở cửa phòng giam giúp tôi với Đồng Đồng” Lưu Nguyệt nói.

“Ừ” Tôi lại gân chém trận pháp băng chiến khí để mở khoá.

Lưu Nguyệt kéo cửa đi vào.

Mấy quái vật ở phòng xung quanh vui sướng khi thấy tôi phá được khoá, bảo rằng chỉ cân thả họ là họ sẽ xử lý Lạc Như hộ tôi. Những con quái vật này được thả cũng đi làm hại thế giới, ai cân chúng giúp đâu?

Lưu Nguyệt đeo cái balo to ra ngoài: “Xong rồi, chúng ta rời khỏi thuỷ lao đi tìm Tống Mộc Âm thôi.”

Tôi gật đầu Tôi và Lưu Nguyệt mới đi được vào bước đã nghe tiếng hét của dì Tống ở ngoài thuỷ lao: “ÁI”

“Gay rồi! Có chuyện rồi!” Tôi nói với Lưu Nguyệt: “Cô đi sau nhé tôi lên xem đã”

“Cô đi trước đi không phải lo cho tôi” Lưu Nguyệt khuyên tôi.

Tôi chạy ra ngoài thuỷ lao trong chớp mắt.

Dì Tống bị một đội lính bắt hiện đang dùng dẳng lôi kéo. Tôi lao vút qua xử lý mấy tên, bốn tên còn lại sợ hãi, một tên đặt kiếm lên cổ dì Tống: “Còn xông lên bọn ta sẽ giết ả đàn bà này!”

“Cứu cô với Đồng Đồng!” Dì Tống hét.

“Đồng Đồng?” Một binh lính thắc mắc: “Sao cái tên này quen thế?”

Đúng lúc này tôi bước ra khỏi bóng tối đứng ở khu vực có ánh sáng.

Bốn tên lính cùng buông vũ khí, tên lính kê kiếm ở cổ dì Tống nhũn cả chân quỳ phịch xuống đất khi nhìn thấy tôi.

Ba tên còn lại cũng quỳ theo.

“Ngài không phải là cái người làm Minh Vương bị thương ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.