Chương 775:
Hơn nữa, sao đám người Bạch Hổ vẫn chưa tới đây?
“Cô đừng nghĩ nghĩ đến cứu viện làm gì. Nơi này là không gian kết giới của một mình tôi. Trừ khi giết chết tôi, nếu không người bên ngoài sẽ không thể tìm được cô đâu” Giọng nói của cô gái đó lại truyên tới từ phía sau tôi.
Tôi lại nhanh chóng quay đầu lại. Nhưng sương mù màu lục này quả thực quá dày, tôi thật sự không thể nhìn thấy cô ta!
“Tôi còn tưởng răng cô lợi hại lắm cơ, liên tiếp giết được nhiều sứ giả cầm đèn như vậy, khiến kẻ chủ mưu đặc biệt phái tôi tới đây đối phó với cô. Nhưng tôi thấy, cô hình như cũng không được mạnh cho lăm, không có Chí Tôn Vương, thì cô cũng chỉ là một đứa đáng thương có thể mất mạng vào bất cứ lúc nào” Giọng nói của cô gái vẫn luôn xuất hiện trong màn sương mù màu lục. Nhưng có làm thế nào cũng không thấy được người đâu.
Nếu đã như vậy, tôi cũng không đi tìm nữa, mà bình tĩnh đứng trong màn sương mù: “Kẻ chủ mưu đó thật sự sợ tôi đến vậy sao? Không phải anh ta tự xưng là thiên hạ vô địch hay sao? Sao thế, ngay cả một đứa đáng thương có thể chết bất cứ lúc nào như tôi, mà cũng phải phức tạp mọi việc, đến mức phái ra vô số sứ giả cầm đèn tới ám sát tôi. Xem ra, người đó hình như: cũng không được mạnh cho lăm đâu” Tôi học giọng điệu của cô gái đó để đáp trả lại cô ta.
“Chết đến nơi rồi mà vân còn mạnh miệng! Kẻ chủ mưu đã hạ lệnh, giết chết cô bất luận tội, tôi không cần phải khách khí với cô nữa!”
“Giết chết bất luận tội sao? Ô, tới đi” Tôi cười lạnh.
Đến bây giờ, Bạch Hổ và đám người Lãnh Mạch vân chưa tiến vào, chứng tỏ cô gái này quả thực có khả năng đặc biệt. Màn sương mù màu lục này có vấn đề.
Chuyện đã đến nước này, để bảo vệ bản thân, tôi chỉ có thể sử dụng năng lực mà thôi Dù sao Lưu Nguyệt cũng đã nói, chỉ cân đừng quá mức sử dụng năng lực là được.
“Đúng là tự tìm đường chết! Bây giờ tôi sẽ tiễn cô đến địa ngục!” Sau khi cô gái nói xong, tàn ảnh bọc trong màn sương mù màu lục tấn công về phía tôi.
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Đôi mắt không thể làm chậm động tác thì đã làm sao, tôi cũng không chỉ có môi một năng lực là đôi mắt này.
Tôi cảm giác được ám khí xuất hiện ở phía sau, nhưng lại không trốn.
Một thứ vũ khí giống như bánh đà bổ vào bả vai tôi. Tôi hơi nghiêng đầu, kim quang trên vai hiện ra, bánh đà hoàn toàn không bổ vào được bả vai tôi, cạch một tiếng đã bị bản văng ra.
“Sao có thể thế được?” Tiếng hô kinh hãi của cô gái vang lên: “Bánh đà của tôi được chế tạo từ sắt xanh quý hiếm nhất trên thế giới, vật có cứng cáp đến đâu cũng có thể bổ gấy được, rốt cuộc thì thứ trên người cô là…”
Lần này, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô gái trong màn sương mù màu xanh. Cô ta đang ở phía sau tôi, mặc đồ dạ hành, búi tóc, diện mạo xem như không tệ, bên hông treo một chiếc roi da, và một bánh đà cỡ lớn, ăn mặc giống như một thích khách.
Nhưng tôi lại thấy hơi kỳ quái, vẫn cứ cảm thấy cô gái này… có hơi quen mắt?
Nhưng tôi cũng khẳng định răng mình chưa bao giờ từng gặp cô ta.
“Trước khi kẻ chủ mưu phái cô tới đây ám sát tôi, có phải chưa làm đủ bài tập về nhà đúng không? Có phải không biết trên người tôi có một thứ được gọi là chiến khí hay không?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
Bây giờ chiến khí đã hoàn toàn biến thành một bộ phận cơ thể của tôi, tôi sử dụng chiến khí đã sớm muốn sao được vậy rồi.
“Kẻ chủ mưu nói cô không thành thạo trong việc sử dụng chiến khí, nhưng xem ra, chúng tôi cân phải đánh giá lại cô rồi” Cô gái nhíu mày.
“Trước khi cô đưa ra đánh giá về tôi, thì nên nghĩ xem có thể sống sót ra ngoài được hay không trước đã” Nói xong, chiến khí màu vàng hóa thành kiếm quang, rồi tấn công về phía cô gái từ trong cơ thể tôi.
Tốc độ của cô gái này quả thực rất khó lường, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những sứ giả cầm đèn lúc trước. Rất nhanh, cô ta đã tránh được công kích của tôi.
Trong màn sương mù màu lục, tôi nhìn thấy cây.
đèn của cô ta. Kẻ chủ mưu lại đang theo dõi tôi sao?
Tôi vốn định sử dụng đại chiêu chiến khí để giải quyết cô gái này, nhưng suy nghĩ thay đổi thật nhanh, chú ngữ đến bên miệng lại bị thu hồi lại. Không thể tiết lộ toàn bộ những kỹ năng này cho kẻ chủ mưu xem được, như vậy sẽ vừa đúng ý của anh ta.
“Thật không ngờ đấy, Đồng Đồng, cô đã mạnh hơn trước kia rất nhiều rồi” Cô gái đột nhiên nói.
Tôi chợt sững sờ, nhíu mày: “Cô có ý gì? Cô biết tôi của trước kia sao?”