Chương 787:
Không nói nhiều lời thêm nữa, kiếm động theo †âm, đôi cánh gai sắt mang theo tôi băn về phía Lạc Nhu từ trên mặt đất.
“Nhân loại chết tiệt nhà cô! Tôi phải giết chết cô!”
Lạc Nhu hướng về phía tôi như bị điên.
Cường giả quyết đấu, chỉ một chiêu đã có thể phân được thăng bại.
Tôi nghĩ, tôi của bây giờ chắc hẳn cũng có thể tính là một cường giả rồi chứ.
Kiếm Thân và hình thái mạnh nhất của tôi chống lại hình thái mạnh nhất của Lạc Nhu. Trời đất vang rền, như thể sắp bị chúng tôi phá ra một cái hố vậy.
Màn sương tuyết giăng khắp trời đất.
“Lạc Nhu, cô đã thua rồi” Trong màn tuyết bay nhảy, giọng nói của tôi chậm rãi vang lên.
“Không thể nào, không thể nào! Sao có thể? Chỉ cần hắc ám trong cơ thể của tôi bất diệt, thì tôi sẽ không thể chết được! Tôi không thể chết được! Làm sao cô có thể…”
Sương mù chậm rãi tan đi, tôi bay giữa không trung, đâm Kiếm Thần vào trong cơ thể của Lạc Nhu.
Trên Kiếm Thần phủ khí đen, phủ ánh sáng vàng, và phủ ánh sáng trắng. Sau khi Lạc Nhu bị đâm thủng, gai nhọn vốn đang bao phủ cơ thể tôi, cũng đâm hết toàn bộ vào trong cơ thể của cô ta.
“Kiếm Thần vốn bị các người tạo thành một thể oán niệm mạnh mẽ, bên trong chứa đựng oán hận vô biên vô tận của chín trăm chín mươi chín thiếu nữ.
Hình thái cuối cùng này của cô đúng thật là không thứ gì có thể giết được, nhưng có một đạo lý rất đơn giản thế này, oán niệm có thể cho cô sức mạnh, thì đồng thời, cũng có thể hủy diệt cô”
Đây đại khái gọi là lấy độc trị độc đi. Trong cơ thể của tôi, và trên Kiếm Thần, đều có quá nhiều cảm xúc tiêu cực. Tôi và Kiếm Thần là vật dân mạnh mẽ nhất cung cấp sức mạnh cho Lạc Nhu, cũng là vật dân duy nhất có thể giết chết cô ta.
Linh hồn của cô ta bị đâm trúng, lần này cô ta thật sự phải nói lời tạm biệt với chúng tôi rôi Cơ thể khí đen của Lạc Nhu dần dân biến mất trong không trung.
“Mẹ” Dạ Minh ở bên dưới đột nhiên gọi cô ta.
Lạc Nhu vân chưa tỉnh lại từ trong thất bại lần này, đôi mắt dại ra nhìn về phía anh ta theo bản năng.
Dạ Minh ngửa đầu lên: “Cái chết của bà chính là sự giải thoát lớn nhất đối với tôi, nhưng tôi vân muốn nói một câu, cảm ơn bà đã sinh tôi ra, cho dù bà có sinh ra tôi với mục đích gì đi chăng nữa. Nhưng bởi vì đã sinh ra, cho nên mới có thể khiến tôi có được nhiều người bạn đáng để dùng cả tính mạng bảo vệ như vậy.
Sau khi hồn bay phách tán, kiếp sau, kiếp sau nữa, và kiếp sau sau nữa của bà, đều sẽ không thể hại bất cứ ai được nữa”
“Đồ bất hiếu! Chúng mày sẽ nhận được báo ứng thôi! Chúng mày rất nhanh sẽ phải chết rất thê thảm Tiếng hét của Lạc Nhu dân dần biến mất trong không trung cùng với cơ thể của cô ta.
Trong lúc đó, Lãnh Mạch cũng không nói một câu nào.
Chúng tôi đều không phải người rộng lượng, mà toàn là lòng dạ hẹp hòi hết. Lãnh Mạch lại càng là người như vậy, anh sẽ không vì tình yêu biến thái của Lạc Nhu, mà vô duyên vô cớ sinh ra sự thương xót không giải thích được trong cái chết của cô ta, lại càng không có khả năng nói bất cứ lời nào với cô ta hết.
Lạc Nhu biến mất dưới Kiếm Thần của tôi, một mảnh linh hồn cuối cùng cũng theo gió bay đi. Quân chủ tàn bạo đã thống trị Minh Giới mấy trăm năm này, ngày hôm nay cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến dưới †ay tôi.
Mối thù lớn của nhiều người như vậy, xem như cũng được báo rồi Tôi đáp xuống mặt đất, lảo đảo lùi lại hai bước.
Lãnh Mạch đỡ tôi: “Hàn Vũ, Lục Quy, Lưu Nguyệt, chữa trị cho cô ấy”
Lục Quy xuất hiện, Hàn Vũ và Lưu Nguyệt cũng chạy tới.
Tôi ngồi xếp băng trên mặt đất. Kiếm Thần đã biến về hình thái bình thường, yên lặng năm trên cạnh tôi, tôi cũng không động vào nó nữa. Lần này nó ngược lại rất ngoan ngoãn, cũng không gây rối gì.
Một chiêu mạnh nhất của Lạc Nhu cũng không dễ chặn như vậy, nội lực của tôi cũng đã tiêu hao rất nhiều.
Huống chỉ… tôi còn đang mang thai nữa.
“Ôi” Khi bọn họ chữa trị cho tôi, tôi thở dài “Em ôi cái răm ấy” Lãnh Mạch vô một cái lên đâu tôi Tôi ôm đầu: “Lãnh Mạch, anh không thể dịu dàng một chút được sao?”
“Đối với em không thể dịu dàng được! Rõ ràng không định cho em đi chiến đấu, nhưng nhìn ánh mắt đó của em, nếu không cho em đi đánh, không phải em sẽ làm âm lên với anh hay sao? Cho em đi đánh, thì bây giờ em lại có đức hạnh này, ông đây không đau lòng, có phải không?” Anh quát tôi.
Tôi sững sờ, sau đó bật cười: “Hóa ra Chí Tôn Vương đại nhân nhà em là đang vô cùng, vô cùng lo lắng cho em hở”
Lãnh Mạch liếc mắt nhìn tôi lạnh lùng.