Chương 822:
Bụng của tôi bị móng tay Thao Thiết làm rách.
Cứ tiếp tục như vậy…
Cứ tiếp tục như vậy…
“Đừng mà!” Tôi ngửa mặt lên trời rống to, chỉ trong nháy mắt tôi và Mộ Tu trao đổi quyên chủ đạo, Mộ Tu bị tôi cưỡng chế thu hồi vào thế giới tinh thần.
Cùng một thời gian, móng tay của Thao Thiết dừng lại, móng tay đâm rách làn da chô bụng tôi.
Thời gian và không gian đột nhiên dừng lại.
Ngay cả gió đều đã không còn.
Thao Thiết năm áo tôi cũng không có động tĩnh, tôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng loại thời cơ này chắc chắn phải năm lấy, tôi tránh thoát khỏi tay ông ta.
Thao Thiết đứng yên tại chỗ như đồ điêu khắc vân không nhúc nhích, tôi cảnh giác lùi vê sau hai bước.
Người rời đi, tôi cúi đầu nhìn, chỉ có chút máu trên bụng, cục cưng không sao.
Tôi thở ra.
Vừa mới thở ra, chỉ trong nháy mắt Thao Thiết cười ha ha.
“Không tệ không tệ, ha ha ha, quả nhiên là cô bé thú vịl”
Lông mày tôi nhíu chặt lại.
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
“Cô bé, sao tôi chưa bao giờ biết cô còn có loại năng lực này?” Mộ Tu ở trong cơ thể tôi cũng vô cùng kinh hãi.
Năng lực sao?
Thao Thiết cười đủ rồi, thu lại ý cười nhìn tôi, gắn từng chữ: “Năng lực khống chế không gian, là một loại năng lực nghịch thiên ở trên thế giới này, đã từng xuất hiện trên người Viêm Đế trong Ngũ Đế thời thượng cổ, sau đó không còn tin tức. Theo truyền thuyết năng lực này có thể khiến thời gian dừng lại, có thể trở lại quá khứ, thậm chí, có thể nghịch chuyển quá khứ”
Thao Thiết đang nói tới thuật khống chế không gian sao?
Vừa rồi trong lúc vô tình tôi lại sử dụng thuật khống chế không gian à?
Thuật khống chế không gian không phải có thể đến nơi mình muốn đến sao? Đám người Lãnh Mạch chưa từng nói có thể trở về quá khứ.
“Cô bé, cô có biết ý nghĩa của loại năng lực này hay không?” Mộ Tu nói.
“Ý nghĩa gì?” Tôi läc đầu: “Đám người Lãnh Mạch từng nói với tôi về năng lực này, nhưng bọn họ cũng không đặc biệt hiểu rõ, chỉ biết là năng lực do Viêm Đế sử dụng”
Nghe thấy thế, Mộ Tu thở dài: “Thì ra là như vậy, ¡, nếu bọn họ không biết, tôi cũng không nói, tóm lại, cô ít sử dụng năng lực này đi.”
Năng lực này cũng không phải tôi muốn sử dụng là có thể sử dụng được…
Nghe giọng điệu của Mộ Tu, hình như loại năng lực này có tác dụng phụ?
“Tôi sống lâu như vậy, đi qua hệ ngân hà, đi qua những tỉnh cầu khác, suốt đời tìm kiếm thứ gì đó, chính là thuật khống chế không gian” Thao Thiết nhìn tôi nói.
Hóa ra ông ta nói có hứng thú với tôi, là cảm thấy có hứng thú với thuật khống chế không gian.
“Năm đó lão già Viêm Đế kia có thể sử dụng thuật khống chế này, nhưng tư tưởng ngu ngốc mất linh, đánh chết cũng không cho tôi mượn dùng. Sau này trong cuộc chiến của Hoàng Đế Xi Vưu lại chết dưới tay con ông ta, thuật khống chế không gian này biến mất. Tôi tìm kiếm rất lâu, cuối cùng, cuối cùng vào năm này, khiến tôi cảm nhận được hơi thở của thuật khống chế không gian, tôi theo hơi thở tìm tới, sau đó thấy được cô” Sau khi nói xong, Thao Thiết bước từng bước về phía tôi.
Tôi khẩn trương năm chặt kiếm thần lùi vê sau: “Thì sao? Rốt cuộc là ông muốn làm gì?”
“Sử dụng thuật khống chế không gian, đưa tôi trở về quá khứ, lúc hồn độn khai thiên” Thao Thiết nói.
“Không có khả năng!” Tôi lập tức từ chối.
“Vì sao không có khả năng?” Giọng điệu của Thao Thiết lạnh lùng, quanh người tỏa ra sát khí: “Cô cũng muốn ngu ngốc giống như tên Viêm Đế kia sao?”
Cơ thể tôi không nhịn được run lẩy bẩy, nhưng vân nhìn thẳng vào mắt ông ta không né tránh: “Không phải ngu ngốc, Viêm Đế không đồng ý với yêu cầu của ông là chính xác.”
“Cô nói cái gì? Cái gì mà chính xác! Trở lại quá khứ thì có thể thế nào? Chỉ hơi sử dụng năng lực của các người một chút mà thôi!” Gương mặt Thao Thiết âm trâm, đôi mắt đỏ ngâu, vẻ mặt hung ác chưa bao giờ có.