Chương 882:
Bây giờ nó ở trên người Lãnh Dục… Tôi thực sự không biết nên vui hay nên buồn.
“Mẹ, con biết mẹ đang lo lăng điều gì. Đó là lý do.
tại sao cha và con muốn giấu mẹ” Lãnh Dục nói: “Con chưa bao giờ sử dụng huyết tà thuật trong trận chiến, hơn nữa cha cũng không cho con sử dụng nó. Con biết rõ ràng dùng huyết tà thuật sẽ có hậu quả gì, con cũng sẽ không biết sử dụng huyết tà thuật bây giờ. Đợi đến một ngày khi con đủ mạnh như ma thần Mộ Tu. Khi tác hại của huyết tà thuật không thể ảnh hưởng đến con, con mới sử dụng nó. Mẹ hãy yên tâm”
Nếu Lãnh Dục đã hứa với tôi, tôi cũng sẽ tin tưởng thăng bé, nhưng nói tới nói lui, sao tôi có thể không lo lãng một chút nào được.
Nghĩ nghĩ, tôi nói với Mộ Tu đang ở trong cơ thể mình: “Mộ Tu, chúng ta thay đổi quyên làm chủ thân thể. Anh hiểu huyết tà thuật hơn tôi, anh tới dạy cho Lãnh Dục những điều cần chú ý khi thi đấu”
Mộ Tu đồng ý.
Mái tóc dài của tôi chuyển sang màu đỏ, tôi cùng Mô Tu hoán đổi linh hồn Lãnh Mạch chỉ hơi nheo mắt khi nhìn thấy tôi biến hóa.
Ngược lại, đây là lần đầu tiên Lãnh Dục nhìn thấy tóc tôi biến đỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Tu, có chút kích động: “Ngài là… quỷ thân Mộ Tu?”
Mộ Tu gật đầi huyết tà thuật cần chú ý đến điều gì, cùng với chuyện tu luyện như thế nào mới có thể loại bỏ hậu quả nghiêm trọng của huyết tà thuật”
“Mẹ cậu nhờ tôi đến nói cho cậu Lãnh Dục trở nên nghiêm túc: “Được, tôi sẽ chăm chỉ học tập!”
Khi Mộ Tu giảng giải về huyết tà thuật cho Lãnh Dục, Lãnh Mạch ở một bên cũng nghiêm túc nghe, miệng anh nói không thích đứa con này, nhưng thật ra ai cũng nhìn ra anh quan tâm đến Lãnh Dục như nào Tôi ngồi trong thế giới nội tâm của mình, nhìn Lãnh Mạch, dáng vẻ nghiêm túc của anh vô cùng đẹp trai mê người, tôi nhịn không được dần dân có chút sững SỜ.
Tôi không dám tưởng tượng nổi một người đàn ông như Lãnh Mạch làm sao có thể nuôi dưỡng Lãnh Dục trong thời gian cả trăm năm tôi vắng mặt. Tôi vân luôn nghĩ răng Lãnh Mạch sẽ tìm một bảo mâu hoặc ai đó giúp nuôi đứa nhỏ. Mặc dù Lạnh Dục từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nhưng dù sao thì thăng bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Nhưng tôi đã lầm, hai ngày trước tôi vận động trong sân, tôi hỏi người hầu đã phục vụ lâu năm, các cô ấy nói với tôi răng Lãnh Mạch chưa bao giờ tìm bảo.
mẫu cho Lãnh Dục, là anh tự tay nuôi lớn! Ngay cả quần áo, đồ lót khi còn nhỏ của Lãnh Dục đều do chính †ay Lãnh Mạch giặt!
Cứ tưởng tượng một người đàn ông cao cao tại thượng như Lãnh Mạch sẵn sàng làm điều này vì một đứa trẻ… Chẳng trách Lãnh Dục tin phục anh như vậy.
Cho nên thăng bé cũng không có biểu hiện gì gọi là nổi loạn so với tuổi của mình Nghe những cô giúp việc đó nói chuyện về Lãnh Mạch và Lãnh Dục, mũi tôi lại chua xót. Sợ mình sẽ ngã quy và bật khóc nên tôi vội vàng đi ngay.
“Cô gái, dạy xong rồi, trao đổi quyền chủ đạo thân thể” Giọng nói của Mộ Tu kéo tôi tỉnh lại trong lúc xuất thân Trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi trở lại trạng thái chủ đạo thân thể của chính mình.
“Mẹ” Lãnh Dục gọi tôi: “Không phải vừa rồi mẹ đang xuất thần sao? Không phải mẹ không nghe quỷ thần Mộ Tu nói chuyện à?”
Tôi ngượng ngùng lè lưỡi: “Con và cha con biết là được rồi.”
Lãnh Dục đảo mắt “Khụ, vậy, để mẹ dạy con những thứ khác” Tôi đổi chủ đề.
Lãnh Dục gật đầu liên tục, tỏ ra thích thú.
Tôi định đưa cho Lãnh Dục cuốn sách Hướng Dân Tu Luyện Chiến Khí. Ngay cả Lãnh Mạch mà tôi cũng chưa cho anh xem cuốn sách này đấy. Một mặt, cuốn sách này là bí quyết gia truyền của Tộc Người Lùn, cũng là duyên số mà Hải Ngạo có thể giao cho tôi Chung quy tôi cũng không thể câm cuốn sổ tay Chiến Khí này đi phân tán khäp nơi được, phải không?
Mặt khác, cũng là bởi vì bản thân Lãnh Mạch rất mạnh rồi, không cần chiến khí, bản thân anh đã có một cô khí tức bá vương cực kỳ mạnh mế.
“Mẹ dạy con chiến khí” Tôi nói với Lãnh Dục.
Lãnh Dục nghiêm túc gật đầu.
Phương pháp tu luyện chiến khí, cho dù không cần sách hướng dẫn đó, tôi cũng đã rất thành thạo rồi. Vì thế, tôi bắt đầu giảng giải cho Lãnh Dục.
Khả năng hiểu biết và học hỏi của Lãnh Dục rất mạnh, thăng bé nhanh chóng lĩnh hội được phương thức chiến khí. Nhưng chiến khí không phải dễ dàng tu luyện. Sau khi Lãnh Dục thử mấy lần, chiến vẫn không ra khỏi tay thăng bé được.
“Không sao đâu. Lúc đó, mẹ đã mất rất nhiều thời gian mới ngưng tụ được chiến khí của mình. Một khi chiến khí hình thành, nó sẽ không bao giờ biến mất.
Con có thể triệu hồi nó chiến đấu bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, hoặc để bảo vệ con cũng được, hiểu không?” Tôi nói với Lãnh Dục.