Chương 885:
Đường Dịch gãi gãi đầu: “Không cần không cần, có Dương Tàn Nguyệt đi tuần tra rồi.”
Vừa đúng lúc Dương Tàn Nguyệt đi ngang qua, hung hãn trừng mặt nhìn Đường Dịch: “Đường Dịch đặc biệt thật đó! Suốt ngày chỉ biết lười biếng thôi. Ông đây cũng muốn giảng giải đại hội đấu võ cho Vương phi. Sao cậu không đi tuần tra đi?”
Đường Dịch thè lưỡi.
Tất cả chúng tôi đều cười phá lên.
“Đi thôi, đại soái” Đường Khinh và Đường Dịch đồng thời nói.
Tôi gật đầu và đi theo họ.
Một binh lính phía sau thì thào nói nhỏ với một người khác: “Không ngờ Vương phi lại gân gũi với người dân như vậy! Trước đây tôi cứ nghĩ cô ấy giống như Vương đấy, có một khuôn mặt lạnh như băng.”
Tôi mỉm cười bước vào cổng sân đấu võ.
Đây là một đấu trường quyết đấu thấm đâm phong cách La Mã cổ đại. Có bốn tượng bán thân bằng đá khổng lồ trên bức tường tròn bên ngoài đấu trường.
Chúng là tác phẩm điêu khắc của bốn con thần thú lớn, thanh long, bạch hổ, chu tước và huyền vũ. Mỗi bức tượng ở một phía, các tượng đá đều nhìn vào khoảng trống hình tròn khổng lồ ở giữa khán phòng với con mắt khác nhau, nơi các nhóm tuyển thủ sẽ quyết đấu. Những bức tượng đá cầm vũ khí khổng lồ trên tay, thương, giáo, pháp trượng và trường thuần. Các đầu được nối với bức tường chia khán phòng thành bốn phần.
Có tám cổng ở phía dưới, là nơi tuyển thủ vào sân €ó ít nhất hàng chục tâng lầu được xếp chồng lên nhau trong đấu trường, đều đã chật cứng người Đường Khinh và Đường Dịch đưa tôi đến giữa khán phòng, nơi cảm lá cờ của Minh Vương Lãnh Mạch, có ngai vàng chạm khảc tỉnh xảo màu đen huyền bí được đặt ở đó, đó chính là ngai vàng của Lãnh Mạch.
Tôi ngôi xuống nhuyên tháp đẹp đế quý giá tương tự bên cạnh ngai vàng.
Tâm nhìn ở đây rất tốt, có thể nhìn thấy đầy đủ tình hình của đấu trường, cũng không quá thấp, có thể tránh được luồng khí chiến đấu của đấu trường “Lần đại hội đấu võ này, có người nào mà tôi quen tham gia không?” Tôi hỏi Đường Khinh và Đường Dịch Đường Khinh suy nghĩ một chút, mới nói: Vương tử điện hạ, đại soái Đồng Sênh, Lương Hiền của Hoạt Đầu Quỷ ở Ma Giới, Tống Thiên Ngân, ngoài ra… hình như đã không còn nữa”
Không ngờ Tống Thiên Ngân cũng tham gia?
Tôi đột nhiên có rất nhiều hứng thú.
Liệu thực lực của Tống Thiên Ngân trong kiếp này có giống như Tống Thiên Ngân mà tôi biết trước đây hay không?
“Dạ Minh, Tống Tử Thanh và Si Mị sẽ không tham gia sao?” Tôi hỏi lại “Trước đây, họ chỉ thỉnh thoảng tham gia, cũng không có hứng thú gì với đại hội đấu võ. Phân lớn là để người mới bộc lộ tài năng mà thôi.” Đường Dịch nói.
Tôi gật đầu.
Nói như vậy, bản thân Dạ Minh và Si Mi cũng không có nhiều nhiệt tình với những cuộc thi này. Tống Tử Thanh thì coi như hết, trước đây có thể anh ấy có hứng thú một chút, nhưng bây giờ anh ấy là Đại chưởng môn của nhà họ Tống, hản là sẽ không muốn tham gia.
“Đại soái, Chiến Vương điện hạ tới” Đường Khinh đột nhiên nói.
Tôi nhìn theo.
“Bé con!” Dạ Minh uể oải đi tới, đút hai tay vào túi quần.
“Si Mị Vương cũng đến đây” Đường Dịch chỉ vào.
phía sau Dạ Minh rồi nói Sỉ Mị vẫn giữ nguyên tạo hình đó, mặc chiếc áo choàng lông vũ màu đen, bước đi chậm rãi. Bất cứ nơi nào anh đi qua, tiếng hét chói tai của các cô gái cũng không dừng lại.
Dạ Minh trợn to hai mắt: “Thật sự là lẳng lơ”
“Ghen tị thì cứ nói đi” Si Mị khit mũi và đi đến trước mặt Dạ Minh.
Dạ Minh tức giận, giận hờn bay tới trước mặt tôi như một cơn gió: “Bé con, em nói cho thử xem, Sỉ Mị đã lớn như thế nào rồi, còn quyến rũ mấy cô gái nhỏ vị thành niên khắp nơi, có vô liêm sỉ hay không?”
Sỉ Mị tiến lên: “Ai quyến rũ bọn họ? Anh nói cho rõ ràng.”
“Được rồi, thôi đi!” Dù sao khuyên can là một phân trong cuộc sống thường ngày của tôi, cũng quen rồi.
Tôi kéo hai người đàn ông ra: “Ngồi đi, ngồi đi, Dạ Minh, bánh này ngon lãm, anh ăn đi.”
Nói đến chuyện ăn uống, Dạ Minh vân như trước, lập tức gác chuyện cãi vã với Si Mị sang một bên, sau khi cầm một đĩa bánh ngọt lớn thì bắt đầu ăn.
Tôi vây tay với binh lính: “Đi làm thêm vài món nữa”
“Vâng, thưa Vương phi đại nhân” Binh lính đáp lời rồi lui ra ngoài.