Chương 887:
Tôi trừng mắt nhìn bọn họ.
Đường Khinh và Đường Dịch hậm hực lùi lại Tôi lại lập tức nhìn về phía Tân Tiêu: “Cô đừng lo lăng, việc đảo ngược không gian thời gian không phải là thứ muốn dùng thì tôi có thể dùng được. Hơn nữa, cái giá cần phải trả đó tôi cũng không thể trả nổi”
“Vậy là tốt rồi, tôi đi xuống trước” Tân Tiêu không nói nữa.
Tôi gật đầu: “Ừ, được.”
Tân Tiêu rời đi.
Tôi thở dài và ngồi trở lại ghế: “Sao tôi cứ cảm thấy như mình đang bị thẩm lí và phán quyết vậy nhỉ? Căng thẳng đến mức tôi toát cả mồ hôi rồi đây này”
Dạ Minh cùng Sỉ Mị bên cạnh nhếch mép cười trên nồi đau của người khác: “Cô thật ngốc.”
hí chất của Tân Tôi lắc đâu không nói nên lò ‘Tiêu này mạnh mế như vậy, lại nghiêm túc cứng nhắc.
Tôi còn muốn hỏi, trăm năm qua cô ta đã kết hôn chưa?”
Đường Khinh tiếp cận tôi một cách rất bí ẩn: “Đại soái, cô không biết rồi, giữa cô ta và Hàn Vũ đại nhân có rất nhiều câu chuyện tình yêu đau lòng đã xảy ra.
Thậm chí, Hàn Vũ đã từng suýt chết vì Tân Tiêu, mấy lần lại vì Tân Tiêu mà suýt chút nữa đánh mất thân phận bác sĩ hàng đầu Minh Giới, còn cãi vã với Minh Vương không biết bao nhiêu lần. Tóm lại, chuyện tình giữa hai người có thể viết thành tiểu thuyết luôn đấy”
Hàn Vũ và Tân Tiêu?
Tôi nhớ trước đây Tân Tiêu đối với Hàn Vũ rất tốt, quan hệ giữa Hàn Vũ và Tần Tiêu cũng tốt hơn so với những người khác, tại sao bây giờ lại phát triển thành như thế này? Chẳng trách khi gặp Hàn Vũ vào ngày hôm đó, giữa đôi lông mày của anh ta tràn đầy vẻ phiên muộn, so với lúc trước còn nặng nề hơn nhiều, cũng ít nói hơn, tám mươi phần trăm là có liên quan đến Tân Tiêu. Có lẽ có rất nhiều chủ đề giữa cặp đôi này, hôm nào tôi phải tìm Lãnh Mạch nhiều chuyện mới được.
Trong đấu trường lại có một tiếng ôn ào khác, lần này tiếng ồn ào còn lớn hơn nhiều so với lần trước của Tân Tiêu.
Lãnh Mạch đang đến.
Minh Vương mặc chiếc áo choàng dài màu đen được bao bọc bởi vẻ ngoài độc đoán lạnh lùng của một vị vương giả xuất hiện ở giữa đấu trường. Khi đám đông đứng dậy hò reo, anh nhảy lên không trung, chỉ để lại một cái bóng lạnh băng trong không trung. Sau đó, anh xuất ở bên cạnh tôi Tôi ngước mät nhìn anh Anh đang bề nghề nhìn quanh bốn phía.
Khí tràng này, khí thế này, thật sự là… khiến người †a muốn quỳ dưới chân mà liếm chân anh…
Tôi đang suy nghĩ lung tung gì thế này!
“Yên lặng” Lãnh Mạch thản nhiên mở miệng.
Hai chữ nhưng lại mạnh mế lạ thường, cả đấu trường hôn loạn lập tức im lặng.
“Trận so tài năm nay sẽ bắt đầu sớm, luật lệ cũng giống như những năm trước. Nhắc lại một lân nữa, đừng giở trò ngu ngốc gì trước mặt bổn vương. Người có tâm ý bất chính, trải qua trận so tài mấy năm nay, các người cũng đã biết kết cục của họ rồi đó.”
“Mấy năm nay, có người dùng mọi cách để giành chiến thắng, suýt chút nữa giết chết mấy người tham gia thi đấu. Minh Vương giận dữ, đã đánh tan hồn phách tất cả những kẻ giở trò.’ Đường Khinh bên cạnh thấp giọng giải thích với tôi Lãnh Mạch nói xong, phất áo bào ngồi xuống ngai vàng.
Những người chúng tôi cũng ngồi xuống.
Đường Khinh và Đường Dịch đứng ở hai bên tôi.
Người dân Chương trình đi tới, đứng trên bục tường thuật lơ lửng trên không trung, nhìn Lãnh Mạch: “Minh Vương, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
Lãnh Mạch khế gật đầu.
Người dân Chương trình cầm lấy micro khuếch đại âm thanh: “Đại hội đấu võ năm nay chính thức bắt đầu Tiếp theo, xin mời các đại biểu đến từ khắp nơi của chúng ta lên sân khấu!”
“Lên sân khấu đầu tiên là đoàn đại biểu Minh Giới trong trận chiến này!”
Dưới sự cổ vũ như một làn sóng dữ dội của đám đông, đội Minh Giới tiến vào từ lối đi phía dưới.
Đồng phục của các tuyển thủ dự thi Minh Giới là quân phục chiến đấu suất khí với sọc sâm ở vai và màu đỏ tươi làm chủ đạo.
Đi đầu là Lãnh Dục, người có mái tóc đỏ rực.