Chương 890:
“Em muốn về nhà với người đàn ông khác?!” Minh Vương đại nhân không vui.
Tôi giả vờ như không nghe thấy lời của anh và chỉ tay vào đấu trường: “Nhìn xem, con trai đang đánh nhau với Đồng Sênh kìa!”
Lãnh Mạch nghiến răng nghiến lợi nghe “ken két”
“Cô gái chết tiệt, sau này anh sẽ tính sổ với em!”
Tống Tử Thanh liếc Lãnh Mạch: “Cô ấy người của nhà họ Tống tôi, về nhà với tôi thì có gì không đúng sao? Đừng tưởng anh là Minh Vương, anh là chồng cô ấy thì anh có thể hạn chế tự do của cô ấy. Nếu lại uy hiếp cô ấy, tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
KÓI vậy, anh nghĩ mình là ai chứ?” Lãnh Mạch liếc Tống Tử Thanh.
“Không băng để cho cô ngốc đi với tôi đi, các anh cũng không cần phải xoản xuýt về chuyện này nữa” Sỉ Mị chê chuyện chưa lớn lại nói xen vào.
Dạ Minh cũng đi theo góp vui: ‘Bé con, tôi đưa em về nhà của tôi nhé. Nhân tiện còn có thể gặp Lưu Nguyệt.”
Mọi người đều nói ba bà hợp lại thành một vở kịch, tôi lại thấy răng bốn người đàn ông này kết hợp với nhau, quả thực có thể làm nên một bộ phim bom tấn Hollywood đấy.
Căng thẳng nhất trong trận hỗn chiến là Lãnh Dục và Đồng Sênh. Hai người hoàn toàn không để ý đến việc ba người tổ đội hay không tổ đội, hoàn toàn gạt những đồng đội khác sang một bên, tự thân bắt đầu chiến đấu.
Trong một trăm năm kể từ khi tôi rời đi, siêu thân kiếm vân làm bạn với Lãnh Dục. Lãnh Mạch kể răng khi còn nhỏ, Lãnh Dục thường xuyên ôm thanh kiếm mà ngủ, không muốn rời kiếm nửa bước. Hơn nữa, điều kỳ diệu chính là oan hồn của chín trăm chín mươi chín cô gái đang ở trong thanh kiếm vân không hề tiêu tan trong hàng trăm năm qua, nhưng dường như nó lại không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Lãnh Dục. Lãnh Dục coi thanh kiếm này là như là gửi gắm của tôi.
Tống Tử Thanh chắc hẳn đã dạy cho Lãnh Dục kiểm quyết của nhà họ Tống, nếu không thì Lãnh Dục dùng kiếm sẽ không đến mức lưu loát như vậy. Còn bên phía Đồng Sênh…
“Tống Tử Thanh” Tôi quay đầu nhìn Tống Tử Thanh: “Anh dạy kiếm quyết của nhà họ Tống cho cả hai tên đó luôn rồi à?”
Tống Tử Thanh cúi đầu: “Dù sao cũng là con trai của em, có gì không ổn sao?”
“..” Tôi biết tuy răng Đồng Sênh dùng liêm đao, nhưng động tác giơ tay nhấc chân hoàn toàn là kiếm quyết nhà họ Tống. Tống Tử Thanh thật sự là không thiên vị ai cả.
Ngoại trừ Lãnh Dục và Đồng Sênh, hai giới Ma – Minh còn lại hoàn toàn là một cuộc hồn chiến lớn. Đội được Lương Hiền của Hoạt Đầu Quỷ dân dắt rất mạnh mẽ, vượt lên khỏi vòng vây và đang có xu hướng chiếm ưu thế. Mặt khác, trong thế giới loài người, sáu người lấy Tống Thiên Ngân là chủ, lặng lẽ đứng ở một góc của đấu trường, nhìn đấu trường với vẻ mặt bất động.
€ô gái tóc dài đứng bên cạnh Tống Thiên Ngân, đôi khi sẽ nói chuyện với Tống Thiên Ngân mấy câu.
Còn đa số thời gian còn lại, cô ta đều im lặng. Điều khiến tôi quan tâm hơn cả là tâm nhìn của cô gái, dù đã rất cố găng che dấu, nhưng tôi vẫn bắt gặp ánh mắt của cô ta về cơ bản đều tập trung vào Lãnh Dục.
Chẳng lẽ cô gái này thích Lãnh Dục?
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta thì cũng không giống như cô ta thích Lãnh Dục cho lắm… Đó là một âm mưu sao?
Mặc kệ thế nào, cô gái này cũng cân được quan sát.
Trận hỗn chiến không kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc đã kết thúc. Lãnh Dục và Đồng Sênh không phân thẳng bại trong hiệp này. Sáu người trong thế giới loài người chỉ đứng ở một góc, cơ bản không ra tay nhiều.
Trong trận hỗn chiến, họ được chia thành hai đội và tất cả đều được vào vòng trong.
Nói cho cùng, những tuyển thủ dự thi ở hai giới Ma – Minh đó quá ham thể hiện bản thân, chỉ mải mê thể hiện tài năng của mình với người trên khán đài, hoàn †oàn không để ý đến người của thế giới loài người ở trong góc, mới khiến cho người của thế giới loài người không bị tổn thương gì trong vòng đầu tiên.
“Tống Tử Thanh, anh vân là người xảo quyệt nhất”
Tôi cười nói. Mặc dù tôi và Lãnh Mạch đã đăng ký kết hôn, nhưng ở một mức độ nào đó, tôi vấn còn là người của thế giới loài người. Tôi vẫn rất vui mừng vì thế giới loài người có thể đạt được kết quả như vậy.
“Người ở thế giới loài người quả nhiên là xảo quyệt nhất thế gian” Dạ Minh thở dài: “Trước đó bé con dụ dỗ Minh Vương đại nhân hiển hách của Minh Giới, rồi sau đó là anh trai của bé con ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Má ơi, Lãnh Mạch, tôi thực sự lo lắng cho tương lai của anh”
Một đám người bị Dạ Minh chọc cười, ngay cả Tống Tử Thanh cũng vui vẻ nở nụ cười.
Lãnh Mạch nhìn tôi với vẻ mặt có hơi mê mẩn: “Bị cô ấy dụ dỗ, tôi thấy rất vui.”
“Tôi không cứu nổi anh rồi” Dạ Minh trợn mắt xem thường.
Một vài binh lính và người hầu ở phía sau trộm cười khúc khích.