Chương 894:
Mộc Nhan không nói gì về điều này.
“Thiên Ngân, em không giới thiệu à?” Tôi nói.
Bấy giờ Tống Thiên Ngân mới hoàn hồn lại, giới thiệu Mộc Nhan và Đoan Mộc cho tôi biết. Nhân cơ hội này, tôi có thể công khai đánh giá Mộc Nhan từ trên xuống dưới. Mộ Tu ở trong lòng tôi suýt thì nhảy dựng lên, muốn vô thật mạnh vào đầu tôi hai phát.
“Có thể trông thấy quỷ sai, năng lực của cô rất được” Tôi cố ý với Mộc Nhan.
“Minh Vương phi đại nhân đang hạ thấp tôi sao?”
Mộc Nhan lạnh lùng trào phúng nói.
Tôi nhíu mày.
“Mộc Nhan, chú ý đến thái độ của cô đi!” Đoan Mộc kéo cô ta.
Mộc Nhan nhìn về phía tôi: “Nghe nói ánh mắt của cô không gì sánh được, ngay cả Tống Tử Thanh còn không thể vượt qua, chẳng qua một đại nhân vật được người ở Minh Giới đồn thổi với nhau là vô cùng kỳ diệu như cô có thật sự có bản lĩnh vượt qua Tống Tử Thanh hay không. Chưa tận mắt nhìn thấy, dĩ nhiên là người cõi trân như bọn tôi sẽ không tin, chỉ cho rằng người Minh Giới nói khoác mà thôi.”
“Cô ta không phải Nhan Nhi..” Mộ Tu trở nên uể oải: “Nhan Nhi không bao giờ nói chuyện hung hăng hùng hổ như vậy”
A, đúng là rất hung hăng.
“Tống Tử Thanh mạnh đã kề vai chiến đấu vô số lần, tất nhiên là tôi hiểu rõ, không cần người khác phán xét răng tôi và anh ấy ai mạnh ai yếu. Trên thế giới này, người có mạnh đến mức nào cũng không đánh lại một đám người đồng tâm hiệp lực, có lế người Minh Giới thích nói khoác, nhưng ít nhất bọn họ có kiến thức rộng rãi hơn cá người, đa số những người chứng kiến trận chiến của trăm năm trước đều sống khỏe, có phóng đại hay không năm ở lòng người, không cần ai tin. Hơn nữa, chắc là do ánh mắt người cõi trần thiển cận thôi” Tôi đáp trả y hệt.
šn mức nào, tôi và anh ấy šn dĩ cô là Mặt mày Mộc Nhan trở nên âm u: người của cõi trần, bây giờ lại bênh vực cho người Minh Giới, không thấy xấu hổ sao?”
“Hình như người phân biệt rạch ròi giữa cõi trân và Minh Giới là cô mà? Sỉ nhục người Minh Giới trước cũng là cô luôn đấy? Nếu không có những người Minh Giới này, thế giới đã tận thế vào trăm năm trước rồi, làm gì có chuyện cô được sinh ra trên thế giới này như bây giờ? Đúng là nực cười, đến khi nào người cõi trân có thể sửa tật xấu của mình? Đừng tưởng rằng mình chính là giống loài cao cấp nhất, ưu tú nhất thế giới này”
Tôi không phải là một người để ý đến thân phận, để ý tới địa vị gì cả, chỉ quan tâm phải ăn nói cẩn thận như thế nào, người ta đã đến chế giêu đến cửa nhà rồi, dĩ nhiên là tôi cũng không cần phải nể mặt gì nữa.
Mộc Nhan siết chặt hai nảm tay, nghiến răng nhìn tôi.
“Mộc Nhan, hôm nay cô làm sao thế, không bình thường tí nào!” Đoan Mộc nói.
Tống Thiên Ngân cũng nhìn Mộc Nhan: “Tôi sẽ báo cho Tống Tử Thanh biết về tất cả những gì cô làm hôm nay, dù gì bọn tôi nói cái gì cô cũng không chịu nghe, để Tống Tử Thanh dạy cô làm người là được”
Nhắc đến Tống Tử Thanh, vẻ mặt Mộc Nhan hơi kỳ quái, cúi thấp đầu không nói gì nữa.
Khoan đất Chẳng lẽ cô ta hung hăng với tôi như vậy là vì bên ngoài đồn tôi xuất sắc hơn Tống Tử Thanh? Cô ta đang bảo vệ Tống Tử Thanh? Cô ta và Tống Tử Thanh…
“Haiz, con bé này, chúng ta đi thôi” Mộ Tu thở dài, chán chường nằm trong thế giới tinh thần của tôi.
Tôi nói vài câu cố găng với Tống Thiên Ngân rồi quay người định đi. Cánh cửa một gian phòng nghỉ ở phía trước mở ra, Lãnh Dục đi đến, thấy tôi, có vẻ rất kinh hoàng: “Mẹ?”
Tôi đi qua đó: “Đến lượt con tỉ thí?”
“Vân chưa” Cậu đáp lời tôi, nhìn đám người Tống Thiên Ngân, liếc đến chỗ Mộc Nhan, nhíu mày: “Vừa rồi con ở trong phòng, nghe có tiếng nói chuyện nên bước ra xem, không ngờ gặp được mẹ, mẹ đến tìm… Tống Thiên Ngân hả?”
“Không có chuyện gì rồi, mẹ vê” Tôi thản nhiên nói “Tôi sẽ làm cho cô phải rút lại những gì cô vừa nói!” Đột nhiên Mộc Nhan há mồm nói chuyện sau lưng tôi Lãnh Dục mất hứng: “Cô nói chuyện với mẹ tôi kiểu gì đấy?”
“Vốn dĩ người Minh giới là do người cõi trần biến thành, người ở cối trân mới là giống loài ưu tú nhất thế giới, Tống Tử Thanh là người cực mạnh ở cối trần, là người tối cao nhất thế giới này, bất kể là ai cũng không thể sánh bằng anh ấy! Cho dù cô là em gái của anh ấy cũng không được! Tôi không cho bất kỳ ai dám sỉ nhục Tống Tử Thanh!”
“Cô bị thần kinh à? Chuyện giữa mẹ và cậu nhỏ nhà tôi cần cô xen mồm vào được chắc? Tôi chướng.
mắt cô lâu rồi, cô đúng là một con nhỏ không ai thích, đồ bệnh hoạn!” Lãnh Dục nói.
Mộc Nhan không để ý đến Lãnh Dục, chỉ nhìn chăm chăm sau lưng tôi: “Người đời nói cô mạnh hơn Tống Tử Thanh, tôi sẽ chứng minh bảng hành động, nói cho bọn họ biết rốt cuộc ai mạnh ai yếu!”
Tôi không biết cô ta phải chứng minh bảng cách nào, chỉ cảm thấy rất buồn cười, chắc chăn cô gái này thích Tống Tử Thanh, nếu không thì sẽ không nói chuyện và hành động quá khích như vậy, hoàn toàn tương phản với trạng thái lúc trước cô ta chiến đấu trên sân thi đấu.
“Cô muốn chết à?” Lãnh Dục xản tay áo lao đến.