Chương 911:
“Cha, cha có biết người giao ước không?” Lãnh Mạch lại hỏi.
Ánh mắt Lạnh Hiên khế hay đổi, sau đó nói: “Người giao ước đến từ thế giới loài người, vào thời điểm năng lực của con đạt tới nút thắt cổ chai, con có thể cảm ứng được người giao ước của thế giới loài người của mình, lúc đó có thể đi tìm người giao ước của con, sau khi tìm được, con cùng với người đó cùng nhau đối đầu với Thiên Lôi kiếp.”
“Cảm ứng?” Trái lại Uông Tư Điềm không đề cập đến điều này.
“Sẽ có lực hấp dân từ trường đặc biệt giữa người của Minh giới và người giao ước. Trước đây, người giao ước của Lạc Nhu là một người đàn ông, người đàn ông đó yêu Lạc Nhu, cuối cùng nguyện ý vì cô ta mà chết trong Thiên Lôi kiếp.”
“Chết? Người giao ước sẽ chết sao?”
Ánh mắt của Lãnh Hiên thâm sâu, nhìn về phía Lãnh Mạch: “Thiên Lôi kiếp nói chung cần phải hi sinh tính mạng của người giao ước mới có thể vượt qua, cho nên con cần phải duy trì sự tỉnh táo lớn nhất, đừng đặt quá nhiều tình cảm đối với người giao ước, nếu không đến lúc đó, con sẽ rất khó qua được Thiên Lôi kiếp: Lãnh Mạch cái hiểu cái không, gật gật đầu: “Cha yên tâm đi, con làm sao có thể thích một người ở thế giới loài người được.”
Nghĩ đi nghĩ lại đều là không có khả năng, anh là người của Minh Giới, cách xa vạn dặm với người ở thế giới loài người, tình yêu giữa các chủng tộc? Tốt hơn hết là thôi đi, anh không cần.
Lãnh Hiên không nói gì nữa, quay trở về phòng.
Lãnh Mạch cũng trở về căn phòng của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lãnh Mạch đi ra khỏi nhà không bao xa, đã thấy Uông Tư Điềm mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng phấn đứng ở bên kia đường đợi cậu, trong lòng anh lập tức dâng lên một cảm giác hạnh phúc, chạy nhanh về phía Uông Tư Điềm.
cậu nghĩ, có lẽ cậu… thích Uông Tư Điềm một chút.
Bởi vì trong lòng nghĩ đến Dạ Minh, giữa trưa Uông Tư Điềm muốn mời Lãnh Mạch đi ăn cơm, Lãnh Mạch cũng nhân tâm từ chối. Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Uông Tư Điềm, Lãnh Mạch không đành lòng, nhất thời xúc động, nói với Uông Tư Điềm: “Thật ra tôi muốn đi gặp một người bạn, hay là… cậu đi với tôi đĩ?”
“Bạn? Bạn nào?” Uông Tư Điềm nghiêng đầu.
“Một người bạn đặc biệt, dù sao thì chuyện này cậu đừng nói với bất kỳ ai khác, tôi sẽ dân cậu đi gặp cậu ấy” Trong lòng Lãnh Mạch vẫn còn có chút vướng bận, rốt cuộc cậu có muốn nói cho Uông Tư Điềm biết về Dạ Minh?
“Yên tâm đi, Lãnh Mạch, giữa chúng ta sẽ không có sự phản bội, cậu tin tôi đi” Uông Tư Điềm võ ngực nói.
Nhìn thấy ánh mắt của Uông Tư Điềm chân thành như vậy, cuối cùng Lãnh Mạch vân quyết định dẫn cô †a theo.
Chỉ trách ngay lúc đó Lãnh Mạch còn quá nhỏ tuổi, kinh nghiệm sống chưa nhiều, cũng không biết răng, hành động này đã dân đến sai lầm lớn.
Khi Uông Tư Điềm nhìn thấy Dạ Minh thì không khỏi thốt lên: “Thật là một đứa trẻ đáng yêu quá. Lãnh Mạch, cậu nhặt được à?”
Lãnh Mạch không muốn nói ra thân phận của Dạ Minh nên trả lời cho có lệ: “Cứ coi như vậy đi”
“Lãnh Mạch, cô gái này là ai vậy?” Dạ Minh nhìn thấy Uông Tư Điềm xuất hiện thì không vui vẻ gì cho lãm.
“Cô ấy là bạn cùng lớp của tôi và tên cô ấy là Uông Tư Điềm”
“À đúng rồi Lãnh Mạch, cậu ấy tên gì vậy?” Uông Tư Điềm hỏi.
“Dạ Minh” Dù sao Dạ Minh cũng không phải họ Lạc nên sẽ không ai biết cậu ta là con trai của Lạc Nhu.
Uông Tư Điềm hơi khựng lại một chút nhưng cô bé nhanh chóng nói: “Xin chào Dạ Minh, bạn siêu đáng yêu quá. Sau này chúng ta hãy làm bạn với nhau nha.”
“Tôi không muốn làm bạn với cô” Dạ Minh từ chối thẳng thừng. Gô gái này siêu phiền phức, chiếm hết thời gian mà cậu ta muốn ở một mình với Lãnh Mạch.
Uông Tư Điềm hơi gượng gạo.
“Diệp Minh, cậu có thể cư xử lẽ độ một chút được không vậy?” Lãnh Mạch trợn mất nhìn cậu ta.
Dạ Minh bu môi: “Cậu đối với người ta như vậy có phải là thích người ta không…?”
Lãnh Mạch đỏ mặt lên.