A Ly rụt rè cúi đầu.
Bác Văn không nói nên tất nhiên cô cũng sẽ không dám mở miệng.
“Tôi… tôi không biết.
Đêm qua tôi nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Chát.
Người phụ nữ mặc bộ đồ Chanel màu đỏ bất ngờ đứng dậy và tát vào mặt A Ly.
“Dì Hai hỏi mày thì mày nên trả lời đi.
Tại sao mày phải nhìn vào khuôn mặt của bác Văn.
Mày không biết ai là chủ nhân của gia tộc này à?”
“Xin cô bớt giận.’ Bác Văn đỡ A Ly đứng dậy, thất vọng lên trước người phụ nữ bạo lực.
A Ly lấy tay ôm một bên má, thậm chí cô còn không dám khóc.
“Ai cần gặp tôi à?” Một giọng nói trong trẻo và du dương vang lên sau lưng hai người hầu.
Ứng Hiểu Vi khệnh khạng bước ra, một tay cầm khay, tay kia là ấm trà.
Cô thể hiện mình trước mọi người với nụ cười trên môi.
Những người phụ nữ, trừ một phụ nữ trung niên được gọi là ‘Dì haï, ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế sopha.
Mặc dù dì Hai không đứng cùng với họ, nhưng bà không thể không ngồi thẳng tư thế của mình trước sự xuất hiện đột ngột này.
Ứng Hiểu Vi không khỏi sửng sốt trước vẻ kinh ngạc trong mắt bọn họ.
Đều là phụ nữ, nên cô hoàn toàn hiểu phản ứng của các phụ nữ trước mặt mình.
“Tất cả mọi người đây là để gặp tôi?” Ứng Hiểu Vi nói, cười duyên với đám đông.
Nhóm phụ nữ được nuông chiều này không có gì để làm ngoài việc bắt nạt mọi người cho vui.
Thấy không ai nói một lời nào, cô quay lại nhìn A Ly và thốt lên.
“Chị A Ly, mặt chị bị sao vậy? Ai đánh chị vậy?”
A Ly chưa kịp phản ứng, Ứng Hiểu Vi đã tiện tay quăng khay và ấm trà, vươn tay ra kéo tay A Ly.
“Để em xem nào.”
Sàn phòng khách được lát đá hoa cương bóng nước.
Ấm trà thủy tinh trên khay rơi xuống đất lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Quan trọng nhất là chiếc ấm thủy tinh đã đựng đầy nước sôi mà Ứng Hiểu Vi vừa mới rót vào.
“Áaaaaaaal”
Những tiếng la hét vang vọng khắp căn phòng.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đứng gần với Ứng Hiểu Vi nhất nên nước nóng và những mảnh vỡ thủy tinh rơi trúng chân cô và cô nhanh chóng hét to.
Ứng Hiểu Vi không bận tâm đến vẻ mặt có vẻ kinh ngạc của A Ly, cô rối rít.
“AI Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi.
Ai đó mau đi gọi bác sĩ đi.”
Bác Văn sững sờ trước tình huống đang diễn ra.
“Mày… mày đã cố tình làm điều này?”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ rú lên trên ghế sopha khi cô ôm chân mình trong cơn đau.
Ứng Hiểu Vi chớp chớp đôi mắt to, nước mắt rơi lã chã.
“Tôi không cố ý làm vậy, tôi chỉ hỏi mọi người có phải đến tìm tôi không thôi.
Nếu đó là ý định của cô, tại sao cô lại đánh người hầu của tôi? Cô đánh người giúp việc của tôi, và tôi đau lòng vì cô ấy, vì vậy †ôi mới đánh rơi ấm trà.
Tại vì cô đứng gần tôi nên mới bị…”
Ứng Hiểu Vi rụt rè giải thích.