Chồng Ngốc, Vợ Lưu Manh

Chương 4: Tiểu bạch thỏ là Dương thiếu gia



Cô cảm thấy mình đang làm một việc xấu xa là dạy hư đứa trẻ này. Nhưng biết làm sao được, lưu manh vốn là bản tính của cô mà.

Nhìn Tiểu Nam đã say giấc trong chăn, cô khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu ấy: " Chúc ngủ ngon".

Cô đẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh thì bắt gặp một người đàn ông trung niên nét mặt nghiêm nghị. Là A Tam quản gia,ông đã đứng đó từ bao giờ.

" Tiểu thư, lão gia và phu nhân gọi cô về nhà, họ đã biết chuyện hôm nay nên rất lo lắng cho cô".- ông nghiêm túc nói.

"Được! Chú Tam, chú giúp tôi cho người chăm sóc và bảo vệ người trong đó. Tôi muốn thấy cậu ta an toàn và khỏe mạnh cho đến khi tôi quay lại" - cô chỉ tay vào phòng bệnh rồi nói.

" Được, thưa tiểu thư" - A Tam quản gia đáp lời cô.

Cô cũng nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, lái xe về nhà.
Biệt thự Lưu gia, phòng khách.

"Ba! Mẹ! "- Cô chào hỏi hai ngươi

" Ngọc nhi, con về rồi! "- thấy cô con gái rượu đã về đến nhà, Tạ Tử Lan vô cùng mừng rỡ, chạy đến ôm lấy cô.

Hai người biết con gái hôm nay bắt gặp bạn trai lên giường cùng cô gái khác nên lo lắng tâm trạng cô không vui.

Mẹ Ngọc kéo tay cô đến ngồi xuống ghế sopha, trực tiếp hỏi: " Ngọc Nhi, chuyện tình cảm không phải lúc nào cũng tốt đẹp.Con không nên vì chuyện hôm nay mà buồn bực"

""Ba mẹ đều biết cả rồi!"" - cô cũng không có gì bất ngờ. Mấy vệ sĩ hôm nay cô dẫn theo đều là người của Lưu gia, họ không thể không thông báo cho Lưu lão gia và phu nhân những việc đã xảy ra hôm nay.

Cô chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ trước ba của cô, Lưu Vĩ. Bởi vì trước đây, vì Đoạn Hùng cô và ba đã chiến tranh rất nhiều lần. Ba đã cho người điều tra rõ về Đoạn Hùng, biết rõ hắn là kẻ phong lưu không đứng đắng, cũng chẳng phải con nhà cao quý gì nên một mực phản đối chuyện cô qua lại với hắn ta. Nhưng cô rất ương bướng, tất nhiên không nghe lời ba. Không phải vì yêu hắn mà chỉ là có hứng thú với hắn, một tên tiểu bạch kiểm tình cờ quen biết trong quán bar.

" Ba mẹ đừng lo lắng, con không có yếu đuối đến vậy" - Cô nhìn người ba dáng vẻ nghiêm nghị đang ngồi đối diện, từ nãy giờ vẫn chưa nói lời nào, có chut hối lỗi: " Ba, con xin lỗi, là con không nghe lời ba!"

" Con hiểu chuyện là tốt, sau này cẩn trọng hơn chút là được rồi"- ông thở dài." Vây còn Đoạn Hùng, con định xử lý cậu ta ra sao? "

Cô có chút nộ khí khi nhắc đến hắn: " Tên khốn đó dám phản bội con, con nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Ba yên tâm, con nhất định không để bản thân chịu thiệt "

Dù sao thì đây cũng là đứa con gái duy nhất của hai người. Ông làm sao mà không thương nó được cơ chứ. Có chiến tranh kịch liệt như thế nào thì họ vẫn cha con.

" Nghe nói hôm nay con đã đưa một cậu thanh niên đến bệnh viện nhà chúng ta. Là đối tượng mới của con sao?"- mẹ Lưu chuyển chủ đề.

" Mẹ, không phải, con tình cờ gặp cậu ta trên đường thôi. Cậu ta bị ngất nên con đưa đến bệnh viện chúng ta để điều trị thôi"- cô giải thích.

" Con có biết cậu ấy là ai không? - Lưu Vĩ nghiêm túc hỏi con gái.

" Không biết, chỉ là tình cờ gặp"- cô thành thực trả lời.

" Đó là thiếu gia của Dương gia, Dương Tuấn Nam"

" Ba không lầm chứ, người đó là Dương Thiếu Gia.Cậu ta như một đứa trẻ vậy, không thể nào!"- cô có chút phản đối pa pa.

" Ngọc Nhi, ba con nói không sai đâu. Dương thiếu gia bị mất tích mấy ngày rồi, Dương gia đang đi tìm cậu ấy khắp nơi, báo chí đều đưa tin tìm cậu ấy". Mẹ cô cũng khẳng định: " Mẹ nghe nói cậu ấy bị tai nạn nên bị mất trí nhớ, tạm thời tinh thần sẽ không được tỉnh táo".

" Lúc nãy, khi con về đây, người của Dương gia đã đến bệnh viện đưa cậu ấy đi rồi"- Ba cô tiếp lời.

Cô có chút tiếc nuối: " Đưa đi rồi! Cũng tốt, cậu ấy an toàn là được"

Thấy con gái có chút không vui, mẹ Lưu lo lắng: " Ngọc Nhi, không phải con thích Dương thiếu gia người ta chứ"

" Phải! Nhưng vì cậu ấy rất đáng yêu, không phải như mẹ nghĩ đâu.Con mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước, ba mẹ ngủ ngon!" - cô nói.

Lưu Ngọc xoay người, hướng cầu thang trở về phòng mình. Cởi bỏ áo khoác và giày cao gót, cô nằm ngã ra giường.

Cô nhớ đến vẻ mặt đáng yêu của Tiểu Nam. Không ngờ cậu ấy lại là một thiếu gia, có lẽ sau này, cô khó có thể gặp mặt cậu ấy rồi, cũng chẳng có lý do gì để gặp. Đáng tiếc thật!<code>Hôm nay cô thực mệt. Đôi mắt cũng nặng trĩu rũ xuống, cô chìm vào giấc ngủ sâu. ------------------------- </code>Lưu Ngọc lăn qua lăn lại trên giường của mình. Cảm thấy có chút bối rối.

Đã một tuần trôi qua mà cô vẫn chưa gặp lại Tiểu Nam. Từ khi về Dương gia, bọn họ trông chừng cậu ấy rất kĩ, thậm chí còn không cho cậu ấy ra ngoài, khiến cô muốn gặp mà cũng chẳng gặp được.

Cô thiệt muốn đem người đến Dương gia bắt người, nhưng lại chẳng có can đảm làm việc đó. Dương gia dù gì cũng là đại gia tộc, lại có chút thâm giao với Lưu gia. Nếu cô thực làm vậy thì chắc chắn ba ba sẽ giết cô mất.

Lại nói đến Tiểu Nam, cô thực sự rất nhớ đứa trẻ đó. Chính cô cũng không hiểu vì sao hình ảnh cậu nhóc đó cứ hiện lên

trong tâm trí cô.

Đôi lúc cô còn mơ thấy cậu ta nữa. Trong mơ tiểu tử đó cứ bắt cô dẫn đi chơi hết nơi này đến nơi khác, từ công viên trò chơi đến khu mua sắm, tiệm ăn vặt. Cậu ta cứ luôn miệng gọi tôi là " tỷ tỷ", đòi hết cái này đến cái kia nhưng cô cũng không cảm thấy phiền.

Cô không biết cái này có thể coi là gặp người tình trong mộng không nữa.Cô nghĩ mình đã " thích" cậu nhóc đó rồi. Nhưng sao cô lại thích đứa trẻ đó đến vậy chứ. Không lẽ vì bình thường "ăn" quá nhiều soái ca rồi nên giờ cảm thấy thèm thuồng trước " món lạ " Tiểu Nam. Thế có khác gì nói hổ báo ăn thịt tươi lâu ngày thấy ngán nên muốn ăn trái cây sao.Không phải thế chứ.

" Lưu Ngọc à Lưu Ngọc, ngươi cũng quá là tùy tiện rồi, sao có thể một lần gặp mặt thôi đã tơ tưởng về người ta đến thứ chứ. Ngươi đúng là thất bại mà" - cô tự nhủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.