Chồng Ngốc

Chương 5: Đoản – Chồng ngốc 5



Dạo này cô luôn thấy trong người khó chịu, nên đi bệnh viện khám thử xem mình đã bị gì, nào ngờ kết quả hoàn toàn bất ngờ, bác sĩ bảo, cô có thai, đã gần ba tháng rồi…

Cô hoài tâm tình vui sướng về đến nhà, vừa mở cửa lại nhìn thấy tình cảnh đó, tình cảnh mà một ngày đều phải diễn ra ít gì cũng năm đến mười lần. Chỉ thấy anh đang nắm đuôi tiểu Bạch, còn tiểu Bạch thì lại cạp tay anh không buông. Cả hai giằng co không ai chịu thua trước.

Cô bất đắc dĩ xoa xoa trán, đạp cửa hầm hừ đi vào: “Hai người đùa đủ chưa.”

Anh vừa thấy cô liền lập tức không thèm để ý đến tiểu Bạch nữa mà lon ton chạy lại gần cô cáo trạng: “Là tiểu Bạch chọc anh trước.” Anh vừa cắn cắn tay vừa nước mắt lưng tròng nhìn cô. Lại là chiêu này, anh biết cô nhất không thể chống cự với những sự vật đáng yêu mà.

Lúc này tiểu Bạch cũng không chịu thua, chạy lăng xăng vòng quanh cô sủa inh ỏi cáo trạng. Cô vừa đưa tay xoa xoa đầu nó liền lập tức nhìn thấy khuôn mặt đáng thương cùa anh như muốn nói “em mà bênh nó anh khóc cho em xem.”

Cô đã quá quen với việc này, cách giải quyết tốt nhất là bên nào cũng không bênh. Nên cô vẫn đi thẳng đến ghế sa lon ngồi xuống, sau đó ngoắc ngoắc anh. Anh nhìn thấy liền hí hửng nhào tới ôm cô, cô mỉm cười xoa xoa má anh sau đó đưa tờ giấy xét nghiệm cho anh.

Anh cầm lấy đọc, càng đọc tay càng run, sau đó mặt nghệch ra quay qua nhìn cô lắp bắp: “:Vợ… vợ… vợ… vợ ….ơi.. vợ ơi…. Vợ.. có.. có thai hả? Là.. là.. là.. có.. có em… em bé đó… đó hả?” Nhìn anh vui mừng đến nói lắp, cô bật cười cầm tay anh đặt lên bụng mình: “Đúng rồi, em có em bé của chúng ta rồi, anh vui không?”

Sau khi xác nhận điều này là thật, anh cẩn thận buông cô ra lùi về sau một bước, lại lùi một bước, nhìn nhìn cô, sau đó lùi ra sau hai bước nữa, trongg lúc cô đang khó hiểu vì hành động này thì bỗng nhiên anh nhảy cẫng lên, chạy vòng quanh khắp nhà: “A…a…a…. vợ có thai, vậy là anh sắp có con rồi, A a a a … mừng quá.” Sau đó anh chạy đến bên tiểu Bạch ôm tiểu Bạch hôn: “Tiểu Bạch, anh có con rồi, anh mừng quá tiểu Bạch, tiểu Bạch có mừng cho anh không.”

Tiểu Bạch ghét bỏ đạp tay anh nhảy ra, bò xuống dưới ghế sa lon này, trong lòng thầm nghĩ: “Cái tên ngu ngốc này đang phát điên gì đấy, tốt nhất nên tránh xa thì hơn.”

Anh cũng không thèm để ý tiểu Bạch, chạy khắp nhà hét to: “Anh có con rồi, anh có con rồi… a a a a, anh có con rồi…”

Nhìn anh như vậy, đột nhiên cô cảm thấy sóng mũi chua xót, cưới nhau đã ba năm, cả hai vẫn chưa có con mà anh vẫn bình thản không nóng nảy, cô thật không ngờ khi biết tin cô mang thai anh lại vui mừng như vậy. Nhìn anh chạy lăng xăng khắp nhà, cô mỉm cười vỗ về bụng. Hạnh phúc… luôn ở quanh cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.