Chồng Ngốc

Chương 8: Đoản - Chồng Ngốc 8



Hôm nay cô mới đi khám thai về, cảm thấy hơi mệt nên không có nấu ăn, nhưng mà……

Nhìn hai đôi mắt rưng rưng ánh lệ đáng thương của một chủ một động vật kia, cô chán nản xoa xoa đầu, quay qua gầm nhẹ: “Chồng à, hôm nay em mệt thật đó, chồng tự đi kêu cái gì đó ăn đi, em cũng đói rồi.”

Anh ủy khuất chớp chớp mắt, khẽ rầm rì: “Nhưng mà bên ngoài nấu không ngon như vợ mà, lại không vệ sinh nữa….”

Cô hoàn toàn đầu hàng, muốn đứng dậy đi nấu ăn thì bất ngờ cảm thấy hơi choáng váng phải vịn vào ghế mới đứng thăng bằng được, sau đó lập tức ngã ngồi xuống salon, lúc này anh mới thấy tình hình nghiêm trọng vội vàng nhào lên đỡ cô: “Vợ ơi, vợ bị sao vậy? Vợ đừng dọa anh mà?”

Cô mệt mỏi xoa xoa đầu, than nhẹ: “Em hơi chóng mặt, không sao đâu, chồng đỡ em vào bếp đi, em đói bụng rồi, phải mau nấu gì đó ăn nữa.”

Anh nghe vậy liền đứng lên nói: “Vợ mệt thì nằm nghỉ đi, để anh nấu!”

Cô bật cười chế nhạo nhìn anh: “Chồng nấu, được không đó….. sẽ không độc chết vợ chứ?”

Anh ủy khuất nhìn cô: “Vợ không tin anh…. Vợ chờ tí anh nấu ngay cho vợ, đừng đi lung tung, nằm yên đó.”

Nói rồi anh chạy như bay vào bếp, cô nằm bên ngoài trái tim cứ treo lên cổ họng, nhưng mà thật là mệt quá không đi nổi nữa, mỗi lần nghe tiếng “Cheng” “bốp” “rầm” trái tim lại muốn vỡ tung, cô nói vọng vào: “Chồng ơi, được không đó, đừng cố gắng quá, mình gọi đồ ăn bên ngoài được mà.”

Vừa dứt lời anh liền ló đầu ra khỏi phòng bếp cười tươi nhìn cô: “Vợ yên tâm, sắp xong rồi…”

Cô nằm im chờ đợi, may mà những tiếng động làm lòng người hốt hoảng kia không còn xuất hiện nữa. Khoảng nửa tiếng sau anh đem một mâm cơm ra, bên trên có ba mặn một canh, thật là đầy đủ a.

Một dĩa cá chiên, một dĩa thịt kho, một dĩa rau xào và một tô canh cá. Cô lầm bầm trong lòng: “Anh chồng ngốc này, chẳng lẽ không biết phụ nữ có thai không ăn được cá tanh sao chứ? Còn chuyên môn chọn cá mà nấu, mà thôi dù gì cũng là một mảnh tâm ý của anh, cùng lắm thì ráng ăn là được.”

Cô ôm tâm tình “thề quyết hi sinh” gắp một đũa, không ngờ, nó còn tệ hơn cô tưởng tượng cả trăm lần, thịt kho thì ngọt như bỏ cả hũ đường vào, rau xào thì mặn đến cô phải uống hai ba ly nước mới hết mặn, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của anh, cô không nói được câu chê bai nào. Cũng không muốn tự dối lòng khen anh, nên cô chỉ chỉ anh ngồi xuống: “Chồng mau ăn đi.”

Anh hớn hở ngồi xuống gắp một đũa, cô âm thầm đếm ba hai một, quả nhiên vừa dứt lời anh phun cả ngụm cơm ra ngoài, sau đó nhăn mặt nhìn cô: “Hảo khó ăn, vậy mà vợ còn nuốt trôi được, anh thật vô dụng mà hu hu hu…”

Nhìn anh khóc, cô vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng xoa xoa mặt anh: “Nấu ăn không phải một ngày hai ngày là được, cùng lắm sau này em dạy chồng, bây giờ mình gọi đồ ăn bên ngoài nha?”

Anh sáng mắt nhìn cô: “Vợ hứa là dạy cho anh rồi nha.” Nhìn ánh mắt lấp lánh của anh, cô lại có ảo giác còn chiếc đuôi đang ngoắc ngoắc nữa, khẽ dí tay vào trán anh trêu: “Em hứa, mà chồng dám bỏ dở nửa chừng thì đừng trách em à!”

“Anh hứa anh hứa mà, anh học được rồi sẽ nấu thật nhiều thật nhiều món ngon cho vợ nha.”

“Được, em chờ chồng…”

Đêm đó, cả nhà tràn ngập trong tiếng cười hạnh phúc, duy chỉ có tiểu Bạch là không hiểu chuyện gì, nó chỉ biết là, hôm nay cô chủ không nấu món ngon ngon của nó cho nó mà lại cho nó ăn món ăn nhanh vừa khô vừa cứng kia, tiểu Bạch quyết định, hờn cô chủ ba mươi phút. Tiểu Bạch vừa nghĩ vừa ủy khuất cạp cạp thức ăn trong khay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.