Một tuần rồi. Mọi người nói em phải mạnh mẽ, mọi người bảo em đừng quá buồn. Em cũng biết vậy, nhưng em không biết làm cách nào để xóa đi ký ức mười mấy năm con ở bên cạnh em. Em vào phòng nó nhiều hơn, trong tay ôm quyển album ảnh của nó, quần áo của nó, sách vở của nó. Em tìm kiếm nụ cười tươi tắn của nó trong từng bức ảnh, em tìm kiếm bóng hình nó trong từng đồ vật nó để lại. Nhưng chồng ơi, sao nó nhẫn tâm thế? Nó đi mà để lại cho em đống đồ vật vô hồn này thôi sao? Em lại khóc. Đã không biết bao nhiêu lần em khóc từ ngay nó đi. Em cảm tưởng như mình đã mềm nhũn ra, đã mất hết nước mắt rồi, nhưng cứ mỗi lần nhớ lại tiếng: “Mẹ ơi” của nó, em lại không kìm được mình. Trong nhà mình, đâu đâu cũng có hình ảnh nó. Em đã tự huyễn hặc mình, con vẫn còn bên cạnh em đấy, con chưa bao giờ xa rời em đâu. Nhưng càng hy vọng lại càng thất vọng, em sẽ không bao giờ thấy nó bên cạnh mình một lần nào nữa, không bao giờ.
Đêm nay, em lại giật mình tỉnh giấc. Em mơ thấy con mình ở giữa dòng sông lạnh giá, bàn tay nhỏ của nó vùng vẫy giữa biển nước rồi từ từ chìm nghỉm. Em cố gắng níu tay nó lại nhưng lại nhận ra xung quanh mình toàn là ảo ảnh. Em hét lên rồi tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi đầm đìa. Anh không có nhà. Anh bảo hôm nay anh có việc không thể về đêm nay. Em biết, anh cũng đang trốn tránh thực tại. Từ ngày hôm đó, anh lao đầu vào công việc, anh cố ở bên em, chăm sóc em nhiều hơn, anh làm hết sức để em không suy nghĩ quá nhiều về việc ngày hôm đó.
Em xuống giường, mở cửa. Trong bóng tối mịt mùng, em đến phòng con. Phòng nó vẫn như vậy, nhưng lại tĩnh lặng đến rợn người. Đi đến giường nó, em như thấy nó vẫn nằm đó, vẫn ngủ như mọi ngày. Hơi thở đều đều, khẽ khàng đến bình yên. Lật chăn lên, trống rỗng. Em run rẩy khuỵu xuống, nước mắt lại trào ra. Trong đêm, em nghe được cả tiếng nức nở của mình. Em nhớ con, nhớ lắm. Nhớ lúc nó còn bé xíu, bập bẹ gọi em tiếng đầu tiên, em đã vui sướng đến mức nào; nhớ ngày nó đi học đầu tiên, bàn tay nó cứ bám riết lấy em quyết không rời… Từng khoảng khắc, từng thời gian, từng hình ảnh của nó hiện hữu trong đầu em rõ ràng hơn bao giờ hết…
Lúc này, em lại tuyệt vọng mà gọi:” Chồng ơi, em không thấy con đâu cả…”