Cô bây giờ đối với việc đi học không còn chán ngán như trước kia.Vì giờ đây lúc nào bên cô cũng có anh.Hôm nay có tiết kiểm tra nhưng hiện tại đầu cô chẳng có một chữ.Cách tốt nhất mà Phương Nhi có thể nghĩ ra để giải quyết vấn đề cấp thiết này chính là mặt dày xin xỏ chồng.Thật tội cho những đứa tư duy kém giống cô.T_T
-Chồng!-Cô gọi nhỏ chỉ đủ mình anh nghe vì hiện tại cả hai đang ở lớp mà.
-Em định xin xỏ chuyện gì?-Tử Khanh không cần vòng vo mà vào thẳng ngay vấn đề.Cũng vì quá hiểu Phương Nhi nên anh biết mỗi khi dùng cách nói chuyện này nhất định cô có chuyện muốn nhờ vả.
-Không có!-Cô chối.
-Vậy thì anh đi đây.Vừa rồi Khánh Ngọc có gọi anh!
-Chờ…chờ một chút!
-Nhanh lên anh đang gấp!-Anh giục cô.
-Thì là một lát nữa…có bài kiểm tra… mà em…..-Cô cứ ngập ngừng trong khi anh đã hiểu được phần sau mà không cần nghe tiếp.
-Lại không học chữ nào nên muốn anh giúp-Anh nói quá chính xác.Cô chỉ biết gật đầu.Người ngồi cạnh nhìn cô chỉ biết cười.
-Nhưng anh không giúp mà không có lợi gì cho mình.-Tử Khanh nói,muốn anh giúp đâu có dễ vậy chứ.
-Vậy thì em sẽ hậu tạ anh xứng đáng.Chỉ cần anh nói!-Đây là điều mà cô có thể nghĩ cũng như có thể làm trong thời điểm hiện tại.
-Vậy hi vọng em không nuốt lời.-Anh nói.
-Tất nhiên rồi.Em luôn giữ lời hứa
-Tốt! Vậy anh đi đây.-Tử Khanh nói rồi bước ra khỏi lớp.Cô còn chưa kịp hạnh phúc thì đã gặp ngay tình địch.Thảo Ngọc còn mang theo một vài “cận thần” chỉ trông thấy thôi mà đã phát ghét.Có vẻ như cảm nhận được điều gì đó không lành nên những thành phần không liên quan ngay lập tức bỏ đi.