Chồng Ơi! Em Yêu Anh!

Chương 17



Hai tuần sau……. 3giờ sáng (là vì du lịch xa nên phải chịu thôi)+_+||

Sau khi đã cực lực bù đấp cho ba ngày hai đêm cuối cùng cô cũng được phép đi chơi.Xe được dùng để đi cũng thuộc loại hạng nhất.Nhưng không hiểu sao,rõ ràng là cô vào anh đóng tiền cùng một thời điểm vậy mà cuối cùng lại ngồi ở hai chỗ khác nhau.Tử Khanh thì dù chỉ ngồi sau thôi nhưng cũng cô chẳng biết người ngồi cạnh là ai. Còn bản thân cô thì lại được ngồi cạnh một anh chàng vô cùng đẹp trai. Tuy không bằng chồng nhưng vì là trai lạ nên cô có phần hứng thú.Anh ấy rất dễ gần,hai người nói chuyện một lúc cô mới biết anh ấy tên là Trương Bảo Nam.Ồ là họ Trương gần giống họ anh,hai người càng nói thì càng hợp nhau rôm rả cả buổi.Bỗng Bảo Nam nhận tin nhắn gì đó tự nhiên sắc mặt có phần hơi xấu đi, rồi đột nhiên đứng dậy đi đâu đó.Cô nhìn theo không biết người bạn mới này sẽ đi đâu.

Tử Khanh không biết là may mắn hay xui xẻo.Vừa lên xe là đã“ được” tách riêng với vợ rồi.Cô gái bên cạnh anh cứ nói là bi ba bi bô cái gì đó rõ là muốn anh chú ý.Nhưng giờ mọi sự chú ý của anh lại đang dồn vào cô vợ hồn nhiên vui vẻ cùng trai lạ nói chuyện trên kia.Rõ là muốn anh tức chết mà!Lúc xin anh đi chơi còn dẻo miệng nói cái gì mà “Chồng ơi!Em yêu anh.”,“Em chỉ có anh thôi….”.Vậy mà giờ lại thản nhiên trước mặt anh nói chuyện với trai,coi anh như không khí, kiểu này chắc anh phải giáo huấn cô một bài học rồi.Cô gái ngồi cạnh chưa Tử Khanh được bao lâu thì đã có một chàng trai khác đến thay chỗ.Phương Nhi cũng chẳng kịp hiểu thì anh đã đến ngồi bên cạnh mình rồi.Cô rất vui vì anh giờ đã ngồi cùng cô nhưng hình như anh giận rồi hay sao ý.Chợt nhớ tới những lúc anh làm việc trước đây hay nói đúng hơn là những lúc không có cô,nhìn anh toát lên một vẻ đẹp lạnh lùng.Dù mấy cô đồng nghiệp có muốn tới làm quen hay thả thính cũng đều đổi lại ở anh là ánh mắt lạnh lẽo tới đáng sợ.

-Tử Khanh anh sao vậy?Anh giận ai sao?-Cô nhỏ nhẹ hỏi nhưng anh chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

-Không phải là do cô hay sao?-Anh nói giọng rõ là đang rất giận rồi.

-Sao chứ?Em có làm gì đâu-Cô phân trần.

-Vậy nãy giờ cô đang làm gì?Chẳng phải là tán trai hay sao?

-Không có!Chỉ tại anh bạn đó bắt chuyện với em trước.Với lại em thấy hai người có nét gì đó giống nhau nên mới nói thôi.

-Thật?-Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc hỏi

-Thật!Em đâu có ai khác ngoài anh đâu.Với lại ngoài anh ra không ai có đủ khả năng yêu em đâu-Cô nói nhưng hình như vẫn chưa làm anh hết giận thì phải.Xem xét xung quanh thấy mọi người đã ngủ, cô nhanh chóng kéo anh lại hôn lên môi một cái,cô cười hì hì như con nít với anh.Nhìn như vậy cô anh cũng chẳng còn giận nữa.

-Nếu còn lần sau em còn thân mật với người đàn ông khác,thì không tới lược em giải thích tên đó đã tiêu rồi,biết chưa?-Anh cảnh cáo

-Em biết rồi! Không có lần sau đâu.-Anh cuối cùng cũng không còn giận cô nữa.Cả quãng đường hai người nói chuyện vui vẻ với nhau trong con mắt ghen tị của biết bao người.Đâu đó có ánh mắt căm tức nhìn cô,tự hứa sẽ khiến cô phải hối hận vì dám đối đầu với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.